Có lẽ đã quá lâu nên Dương Đạo không nhớ rõ năm đó hai người ước định tỷ thí khi nào, có lẽ ông ta nhớ nhầm thành mười hai giờ hoặc là rạng sáng…
Rất nhanh đã nửa giờ trôi qua, một giờ trôi qua…
Lúc này đã là mười hai giờ nhưng Dương Đạo vẫn chưa tới.
Rạng sáng một chút…
Rạng sáng hai giờ...
Rạng sáng ba giờ…
Dương Đạo vẫn không xuất hiện.
Mưa suốt một đêm mà Ngụy Tuấn cũng ngồi trong Thính Phong đình suốt một một đêm, giữa chừng ông ta lại lôi thanh đao ra lau chùi không ngừng đến khi thanh đao sáng bóng kin kít, nhưng Dương Đạo vẫn không tới.
Rạng sáng bốn giờ… Ngụy Tuấn rốt cuộc cũng đứng lên, đi tới của của Thính Phong đình nhìn ra bên ngoài.
Lúc này mưa vẫn chưa có dấu hiệu tạnh, mà trong lòng Ngụy Tuấn cũng vô cùng vắng vẻ.
Ông ta thu hồi thanh đao đầu rồng đã được lau chùi kỹ càng kia lại, chợt cảm thấy có chút buồn cười.
Bản thân xem người ta là một ngọn núi mà người ta có khi còn chẳng biết ông ta là ai.
“Là bởi vì ta chưa đủ mạnh sao?”
Ngụy Tuấn thở dài một tiếng, sau đó quay đầu về một hướng khác trong Thính Phong đình, giọng nói cũng lạnh xuống: “Ra đi, nhà ngươi đã ở đó cả đêm rồi.”
Chỉ thấy ở khúc quanh bên kia, một bóng người chậm rãi bước ra sau đó đi về phía bên này.
Người tới lại là một người phụ nữ dáng vẻ vô cùng xinh đẹp, dù hôm nay cô ta đã hơn ba mươi gần bốn mươi nhưng dù là gương mặt hay vẻ mặt đều vẫn như chỉ mới hai mươi mấy vậy.
Người nọ là Cao Tố Trinh, một trong sáu thành viên của ban giám đốc của tập đoàn Ngọc Tề.
“Ngụy Tuấn, đã lâu không gặp.”
Cao Tố Trinh bước vào Thính Phong đình, lúc nhìn thấy Ngụy Tuấn, ánh mắt có chút thất thần.
Ngụy Tuấn đã sớm biết có người vẫn luôn ở cách đó không xa nhìn mình, người đó đã đến Thính Phong đình còn trước cả ông ta.
Ngụy Tuấn cũng đã sớm đoán được là cô ta, là hồng nhan từng cùng mình có một đoạn tình cảm khó quên tại Thanh lâu Tân Nguyệt hơn mười năm trước.
Chỉ là Ngụy Tuấn không ngờ được lần gặp lại của hơn mười năm sau đó, bọn họ đã đứng ở hai phe đối nghịch.
Ngụy Tuấn quay đầu đi, đưa lưng về phía Cao Tố Trinh, giọng nói lãnh đạm không nghe ra buồn vui.
“Cô đi nhanh đi, bây giờ cô là một trong sáu thành viên ban giám đốc của Ngọc Tề, cho nên chúng ta chính là đối thủ, không đi sợ là lát nữa tôi không nhịn được mà giết cô.”
Cao Tố Trinh sửng sốt, cô ta không ngờ được sau hơn mười năm gặp lại, câu đầu tiên Ngụy Tuấn nói với cô ta lại là muốn giết cô ta.
Nhưng Cao Tố Trinh cũng đã sớm nghĩ đến kết quả này.
“Nghe nói mấy ngày trước Thanh lâu Tân Nguyệt có tiếp đón một vị khách kỳ quái, mỗi ngày chỉ ở phòng bao tầng ba uống trà mà mỗi lần uống là cả đêm, gian phòng kia là nơi chúng ta từng ở chung một khoảng thời gian. Nhưng hết thảy đã sớm cảnh còn người mất.”
Ngụy Tuấn đột nhiên quay đầu, ánh mắt nhìn về phía Cao Tố Trinh lại ẩn chứa nhiều điều hơn là đang nhìn một kẻ thù: “Tôi bây giờ nên gọi cô là Cao Tố Trinh hay gọi cô là Cao Thúy Hồng đây?”
“Cao Thúy Hồng đã chết rồi.” Cao Tố Trinh trả lời không chút do dự.
Ngụy Tuấn cười giễu cợt, nói: “Nếu đã chết thì còn đến tìm tôi làm gì? Năm đó cô tổn thương tôi, nay còn muốn tổn thương tôi thêm một lần nữa?”