Nhắc tới Kim Thần Vũ nhà họ Kim kia, ngay cả tam đại vương bài tập đoàn Ngọc Tề cũng đều trở nên nghiêm túc hẳn, dường như bọn họ đều đánh giá cực kỳ cao Kim Thần Vũ nhà họ Kim kia.
Sự thật cũng là như thế, Kim Thần Vũ nhà họ Kim được xưng là thiên tài nghịch thiên nhất toàn bộ phía Nam suốt gần mười năm nay.
Năm nay chưa đến 30 tuổi nhưng sức mạnh của Kim Thần Vũ sớm đã chạm đỉnh phía Nam, đồng thời hắn ta còn có một danh hiệu cực kỳ bá đạo - Thiên Tử phía Nam.
Thiên Tử phía Nam Kim Thần Vũ, lấy danh xưng Thiên Tử ý là hướng về mệnh trời, xứng đáng đứng đầu trong thế hệ trẻ ở phía Nam.
Đồng thời mấy năm nay Nhà họ Kim có thể phát triển nhanh chóng, tiến bộ vượt bậc thành trình độ lớn cỡ này đều nhờ vào công lao của Kim Thần Vũ.
Từ khoảnh khắc người này được sinh ra, thầy bói đã tính được mệnh cách hắn ta không bình thường, thế nên mới đặt cho hắn ta một cái tên Thần Vũ khủng bố như vậy!
Tôn Tề Thiên nói: “Mặc kệ đến lúc đo nhà họ Kim điều ai tới phối hợp với chúng ta, chúng ta cũng không thể nới lỏng cảnh giác."
“Đúng vậy.”
Sáu giám đốc, tam đại vương bài sôi nổi gật đầu, bọn họ chờ mong ngày này đã lâu, cuối cùng cũng sắp tới rồi.
Bàn bạc xong một số công việc cụ thể, Tôn Tề Thiên lại tiếp tục bật lửa châm một điếu xì gà, hút vài hơi liên tục.
Cuối cùng, ánh mắt ông ta di chuyển tới lui trên người sáu giám đốc, cuối cùng ngừng lại ở Cao Tố Trinh.
Trong phút chốc, Cao Tố Trinh lập tức chột dạ trong lòng, ánh mắt này của Tôn Tề Thiên khiến Cao Tố Trinh cảm thấy hơi hoảng hốt.
“Chuyện tới Chùa Kim Lôi Hồ Hoàn Bắc nghênh đón Thái Tuế đối với tập đoàn Ngọc Tề của chúng ta mà nói vẫn luôn là chuyện cơ mật, vì vậy trước đó rất lâu tôi đã đưa ra mệnh lệnh giảng giải cho các vị nhiều lần rồi. Trước khi chuyện này thành công, tuyệt đối không được phép làm phát sinh ra bất cứ việc gì."
“Đồng thời tôi còn nhiều lần cảnh cáo mọi người, chuyện này tuyệt đối không được phép công bố ra bên ngoài, bởi vì thêm một người biết thì Thái Tuế sẽ gặp thêm một phần nguy hiểm."
“Nhưng vì sao vẫn có người cố tình vi phạm lệnh cấm, coi lời tôi nói như gió thoảng bên tai?”
Vừa nói ra lời này, vẻ mặt của từng người tại đây đều thoáng thay đổi.
Tôn Ngọc Vinh đã lắp xong tay giả lên tiếng đầu tiên, nói: “Anh cả, chuyện trước kia không thể trách em được, hơn nữa hiện tại chuyện đó đã bị lật tẩy rồi, anh đừng tiếp tục lấy nó ra nói nữa chứ."
“Câm miệng.”
Tôn Tề Thiên quát lớn Tôn Ngọc Vinh một tiếng, nói: "Tao không nói về chuyện đó."
Sau đó Tôn Tề Thiên mở máy chiếu, trên máy chiếu phát một đoạn video.
Thời điểm nhìn thấy đoạn video này, trong lòng mọi người ở đây đột nhiên trở nên nặng nề.
Đoạn video này ghi lại cảnh Trần Hùng đến Chùa Kim Lôi muốn ương ngạnh xông vào Tháp Kim Lôi.
“Chuyện này là sao?”
Tôn Ngọc Vinh đứng lên đầu tiên, vẻ mặt phẫn nộ: “Chuyện này con mẹ nó rốt cuộc là thế nào Đây không phải Trần Hùng đánh bại Từ Vân ở Hồ Hoàn Bắc kia sao? Vì sao gã ta lại bỗng nhiên đến Chùa Kim Lôi ương ngạnh muốn xông vào Tháp Kim Lôi? Chẳng lẽ Từ Vân nói chuyện của Thái Tuế cho gã? Mẹ nó chứ!"
Tôn Ngọc Vinh mắng một tiếng: “Anh, hòa thượng Chùa Kim Lôi kia không tuân thủ lời hứa, bây giờ chúng ta dẫn người tới diệt Chùa Kim Lôi đi.”
“Thôi ngay.”
Đôi khi Tôn Tề Thiên khó mà nhịn nổi thằng em trai ngu ngốc này của mình, ông ta cầm chiếc điều khiển từ xa gõ lên đầu Tôn Ngọc Vinh, nói: “Mày có thể dùng đầu óc mình suy nghĩ một chút không hả? Nếu chuyện này thật sự do Từ Vân tiết lộ cho Trần Hùng, gã sẽ còn tốn công điều động hết lực lượng ra ngăn cản Trần Hùng tiến vào Tháp Kim Lôi sao?”
“Cũng đúng.”