"Dù cho Thái Tuế có chết thật thì Tề Thiên vẫn là Tề Thiên, dòng họ của ông ta vẫn là dòng họ từng đứng đầu trong hàng ngũ dòng họ siêu quyền lực kia."
Thanh Long lại lắc đầu nói: “Chỉ bằng sức của mình Thái Tuế, quả thực không thể thay đổi cục diện toàn bộ phía Nam. Nhưng cậu cần biết thứ gọi là tín ngưỡng."
“Tín ngưỡng!” Mã Dương yên lặng.
Thanh Long nói: “Giống như Đức Phật là tín ngưỡng của những hòa thượng trong Chùa Kim Lôi đó, Thái Tuế cũng là Phật trong lòng phe Tôn Tề Thiên. Thái Tuế là tín ngưỡng của bọn họ. Một khi con người có tín ngưỡng, không dám đảm bảo trăm trận trăm thắng, nhưng nếu tín ngưỡng sụp đổ thì bọn họ chắc chắn sẽ thua."
Lời nói tới đây, Thanh Long vỗ mạnh lên vai Mã Dương một cái: "Cậu trai trẻ, cậu còn phải học thêm nhiều!"
Nói xong, Thanh Long cầm bình rượu trên bàn lên, rót toàn bộ rượu trong đó vào miệng.
Sau đó ông ta vứt bình rượu rỗng vào trong hồ nước, híp mắt nhìn về phía Chùa Kim Lôi: “Mười năm... Thái Tuế à, quả thực có chút chờ mong ông ra ngoài đó!"
Sớm hôm sau, tờ mờ sáng, tại bãi đỗ xe ở trụ sở tập đoàn Ngọc Tề đã có mười mấy chiếc Land Rover đỗ lại.
Trước mỗi chiếc xe Land Rover đều có vài người đàn ông lực lưỡng mặc vest, đeo kính râm.
Toàn bộ những người này đều là lực lượng tinh nhuệ mạnh nhất tập đoàn Ngọc Tề. Bên cạnh đó, tam đại vương bài và sáu giám đốc cũng đã tụ tập đông đủ.
Từ hơn nửa năm trước, tập đoàn Ngọc Tề đã hạn chế bớt việc đối ngoại, thậm chí dừng phần lớn các hoạt động kinh doanh. Đồng thời Tôn Tề Thiên còn hạ lệnh cấm bất kỳ kẻ nào gây ra xung đột với bên ngoài trong khoảng thời gian này.
Mục đích chính vì chờ đợi ngày này. Để có thể thuận lợi đón Thái Tuế trở về, tập đoàn Ngọc Tề không tiếc trả giá hết thảy.
Bởi vì trong lòng mỗi người đều vô cùng rõ ràng, chỉ cần Thái Tuế trở lại, toàn bộ những gì tập đoàn Ngọc Tề mất đi có thể bù đắp lại trong thời gian ngắn.
“Lên xe.”
Tôn Tề Thiên ra lệnh một tiếng, hơn trăm tinh nhuệ của tập đoàn Ngọc Tề đồng loạt đi về phía Land Rover.
Xe Land Rover xếp thành một con rồng dài, đón ánh mặt trời sáng, một đường tiến thẳng về phía Chùa Kim Lôi.
Bên trong xe, tay Tôn Tề Thiên không ngừng mân mê hai quả cầu sắt, vẻ mặt ông ta rất nghiêm túc, giữa hai đầu lông mày chứa ba phần kích động, bảy phần căng thẳng.
Năm đó, Thái Tuế tàn sát bốn phương ở phía Nam vốn không phải vì muốn làm người đứng đầu phía Nam gì đó kia, mà vì ông ta có dã tâm. Dã tâm chính là muốn chế tạo tập đoàn của thuộc hạ mình thành thế lực siêu quyền lực số một, xếp chung với thế lực phía Bắc.
Tôn Tề Thiên là con trai nuôi của Thái Tuế, mấy năm nay ông ta chỉ là chủ tịch tạm thời quản lý tập đoàn Ngọc Tề mà thôi, trên thực tế, Thái Tuế mới là đầu rồng thật sự của tập đoàn Ngọc Tề.
Mười năm qua đi, có lẽ Tôn Tề Thiên đã sớm quen với vị trí chủ tịch tập đoàn Ngọc Tề phía trên trăm nghìn người này.
Nhưng hiện giờ Thái Tuế sắp trở lại, ông ta từ trên trăm nghìn người xuống dưới một người. Lúc này trong lòng ông ta ít nhiều cũng có chút ý kiến.
Có điều chỉ là một ý kiến thôi. Ý kiến này vừa nảy sinh trong lòng Tôn Tề Thiên đã lập tức bị ông ta ép xuống. Bởi vì ông ta không dám suy nghĩ tiếp.
Thái Tuế, cuối cùng cũng sắp ra rồi!
“Người bên nhà họ Kim tới chưa?” Tôn Tề Thiên dựa lưng lên ghế, hỏi Lạc Chấn Nam bên cạnh.
“Tới rồi.” Lạc Chấn Nam trả lời: “Đến lúc đó, người của bọn họ sẽ hội hợp với chúng ta ở Chùa Kim Lôi.”
“Ai dẫn đầu?”