Trong đường đi bọn họ gặp Tám ngón tay điên, Trần Hùng ném cái lọ nhỏ màu đen cho Tám ngón tay điên và nói: “Để họ lên xe, tự bôi thuốc, sau đó qua đây giúp đỡ, hôm nay tốt nhất là tiêu diệt được Thái Tuế, nếu không thì hậu quả khó lường.”
“Được.”
Tám ngón tay điên không nói gì nhiều, vác Thái Sơn đi nhanh hơn.
Và lúc Phó Quân Diệt ở đằng sau nhìn thấy Trần Hùng cùng với nhóm thành viên của Hang Sói này thì có chút hoang mang, bởi vì anh ta không hiểu rốt cuộc đám người nhìn có vẻ rất lợi hại này chui ra từ đâu.
Bọn người bên Trần Hùng với đám cao thủ quan sát ở trong bụi cây đó gia nhập vào cuộc chiến, tập đoàn Ngọc Tề vốn dĩ chiếm ưu thế, bây giờ đột nhiên có chút khó khăn rồi.
Thấy tình hình không đúng, Tôn Tề Thiên chau chặt mày lại.
“Đừng hiếu chiến, rút!”
Nói xong, Tôn Tề Thiên đi thẳng lại phía chiếc xe Land Rover, mở cửa xe ra.
“Cha nuôi, đám người Trần Hùng đến rồi, ngoài ra còn có rất nhiều kẻ thù khác tìm đến rồi, mau xuống xe đi, bọn con bảo vệ cha rời khỏi đây.”
Thái Tuế khẽ gật đầu, không nhanh không chậm từ trên xe xuống.
Ông ta vừa mới xuống xe, Mông Diệc với Tả Khâu cùng lúc lao về phía ông ta, người bên trái người bên phải bảo vệ Thái Tuế.
Cùng lúc đó, cũng có một đội cao thủ của tập đoàn Tề Ngọc xông về bên này, vây quanh Thái Tuế bảo vệ ông ta.
“Thái Tuế bên này, xông lên.”
Thẩm Đại Lực cùng với những người khác liền phát hiện ra Thái Tuế bên này, điên cuồng lao về phía bên này.
Nhưng họ chưa xông tới trước bao xa thì bị mười mấy cao thủ của tập đoàn Ngọc Tề chặn đường lại rồi.
Cùng với lúc này, ở một bên khác, người đàn ông cởi trần cầm dao bay trong tay phối hợp với ông già cầm cái liềm trong tay, một đường hướng về Thái Tuế để giết ông ta.
Thực lực của hai người này cực kì dũng mãnh, thậm chí rất nhiều cao thủ tập đoàn Ngọc Tề bên cạnh họ, ngay cả một chiêu cũng đỡ không nổi, chỉ trong chốc lát bọn họ đã phá vỡ vòng vây phòng ngự của Thái Tuế rồi, cách Thái Tuế chỉ còn chưa đến năm mét.
“Chặn bọn họ lại.”
Trên trán Tôn Tề Thiên nổi đầy gân xanh, Mông Diệc với Tả Khâu ở bên cạnh cũng ra tay cùng lúc.
“Đứng lại, để tôi.”
Đúng vào lúc này, Thái Tuế đột nhiên lên tiếng, Tôn Tề Thiên với Mông Diệc bọn họ sững sờ.
“Cha nuôi, những chuyện như thế này để cho Mông Diệc bọn họ xử lý là được rồi, trên người cha vẫn đang bị thương.”
“Không... Để đích thân cha ra tay, lâu rồi không nếm được cảm giác giết người rồi, nói ra thì đúng là có chút mong chờ đấy.”
Lời vừa dứt, Thái Tuế đã sải bước đi về phía ông già và người đàn ông đó.
“Nếu như tôi không nhớ nhầm thì ông là Điền Siêu.” Thái Tuế nhìn về phía ông già cầm cái liềm trong tay, đội mũ rơm và cười nói: “Tôi nhớ năm đó tôi có đến tìm ông, nhưng ông rất nhát gan, không dám ứng chiến, cho nên tôi đã giết em trai, vợ và con gái của ông.”
Khóe mắt ông già đỏ lên trong chốc lát, ánh mắt lúc ông ta nhìn Thái Tuế như muốn phun ra lửa vậy.
“Thái Tuế, mày vẫn còn nhớ ông đây, hôm nay ông đây tiễn mày xuống địa ngục.”
Còn người đàn ông cầm dao bay trong tay, Thái Tuế không hề quen biết, nhưng mà lúc người đó nhìn Thái Tuế, trong ánh mắt cũng tràn đầy sự phẫn nộ, không có gì nghi ngờ, người đàn ông này cũng có mối thù sâu đậm với Thái Tuế.
Thái Tuế ra lệnh, Mông Diệc với Tả Khâu đều tự giác lùi qua một bên, lúc này Tôn Ngọc Vinh, Lạc Chấn Nam những thành viên trong hội đồng quản trị, toàn bộ đều rút về bên này, đứng hai bên Thái Tuế.
Còn Ngụy Tuấn với Dương Đạo vẫn đang đánh nhau, Ngụy Tuấn dốc hết sức lực, muốn rửa sạch nỗi nhục trước đây, nhưng Dương Đạo lại có chút không bận tâm, bởi vì lần này ông ta đến là để bảo vệ cho Thái Tuế, chứ không phải để đấu cuộc chiến vô tích sự này với Ngụy Tuấn.