“Mẹ nó, đuổi theo...”
Bọn Trần Đại Lực đã giết đến hăng, thấy Thái Tuế và bọn Kim Thần Vũ bỏ chạy hết thì trong lòng cảm thấy không phục, định đuổi theo nhưng đã bị Trần Hùng cản lại.
“Dừng lại hết đi.”
Trần Hùng vừa lên tiếng thì tất cả mọi người đều đồng loạt dừng lại.
“Sư phụ, cứ để đám người đó chạy như thế sao? Thả hổ về rừng thì sẽ để lại hậu hoạn vô cùng đấy.”
Trần Hùng hơi thắc mắc nhìn Trần Đại Lực và nói: “Từ khi nào mà cậu lại có thể cùng lúc nói được hai câu thành ngữ thế hả?”
Trần Đại Lực: “???”
Trần Hùng phất tay rồi nói: “Không cần phải đuổi theo nữa, không đuổi theo kịp nữa đâu, về đi.”
Trần Hùng nói xong thì liền quay người rời khỏi hiện trường cuộc chiến.
Lúc này vẫn còn rất nhiều cao thủ của Tề Thiên đang đánh nhau với bọn lính cản đường, nhưng bây giờ Thái Tuế đã rời khỏi nên đám lính cản đường đó cũng không cần thiết phải tiếp tục ở lại đó nữa.
Trên thực tế, khi cuộc chiến đánh đến mức độ hiện tại thì rất nhiều cao thủ đã bị tập đoàn Ngọc Tề giải quyết gọn ghẽ rồi, những người còn lại cũng đã không còn làm được gì nữa.
Cuối cùng thì phần thắng của cuộc chiến lớn này cũng đã thuộc về tập đoàn Ngọc Tề.
Trần Hùng quay về bên cạnh chiếc xe địa hình đỗ phía bên này, lúc này Thái Sơn và Phó Quân Diệt đã được đắp thuốc và băng bó xong, trông bọn họ đều vô cùng yếu ớt, tính mạng đang bị đe dọa, thậm chí Thái Sơn đã ngất lịm đi.
“Thật sự định giữ bọn họ lại sao?” Tám ngón tay điên đứng bên cạnh hỏi.
“Ừ.”
Trần Hùng gật đầu và nói: “Hang Sói cần nhất là những người như thế này, khi con người rơi vào đường cùng thì tôi có thể nhìn ra được tiềm lực của họ, sau này anh có thời gian thì có thể giúp tôi tìm kiếm những người như thế này.”
“Tôi đâu phải là bảo mẫu của anh.”
Tám ngón tay điên bĩu môi, sau đó đi đến trước mặt Trần Đại Lực, chỉ vào Thái Sơn đang ở bên cạnh và nói: “Đại Lực, sư phụ của anh tìm đồ chơi cho anh này, thích không?”
“Thích, hehe...”
Vóc dáng của Thái Sơn này cũng suýt soát với Trần Đại Lực, hơn nữa thực lực của hai người họ cũng không chênh nhau là mấy, đây là đối thủ ngang tầm với mình mà trước giờ Trần Đại Lực vất vả tìm mãi mà vẫn không thấy, bây giờ thì tốt rồi, Trần Hùng đã tìm cho anh ta một người cùng anh ta luyện tập, sau này khi Trần Đại Lực luyện tập thì nhất định sẽ có thể đạt được thành tích gấp đôi.
“Đi, về Hang Sói trước, tôi cần phải xử lý vết thương đàng hoàng cho hai tên này, nếu không thì bọn họ sẽ chết chắc.” Trần Hùng nói.
“Còn cô ta thì phải làm sao?” Tám ngón tay điên chỉ vào xác của Phó Tuyết Lam trong lòng Phó Quân Diệt và nói.
Trần Hùng im lặng một lúc rồi nhìn về Phó Quân Diệt đang vô cùng đau buồn, cứ ôm chặt lấy Phó Tuyết Lam và nói: “Bắt đầu từ hôm nay, mạng của anh sẽ là của tôi, người phụ nữ này là ai?”
“Em gái tôi.” Phó Quân Diệt trả lời.
“Để tôi giúp anh mai táng cho cô ta, sau đó dẫn anh đi báo thù.”
Trần Hùng nói xong thì phất tay, Khôi Huy Thiệu dắt theo hai thành viên của Hang Sói qua ôm xác của Phó Tuyết Lam đi.
Phó Quân Diệt bất giác muốn cản họ lại nhưng anh ta đã nhanh chóng nghĩ đến điều gì đó nên lại thu tay về lại.
“Biết buông bỏ mới có thể biến bi thương thành sức mạnh.”
Trần Hùng chỉ nói một câu đơn giản và dứt khoát sau đó thì bước lên xe địa hình.
Sau khi về đến Hang Sói, Trần Hùng giúp Thái Sơn và Phó Quân Diệt xử lý vết thương trên người xong thì ở lại trong Hang Sói một lúc. Đến chiều thì anh cùng với Ngụy Tuấn và Lạc Tiến cùng quay về biệt thự bên hồ Tây Tử.
Lúc ở trên xe, mấy người họ không nói gì với nhau một lúc rất lâu, cuối cùng Trần Hùng đã phá tan bầu không khí yên lặng.
“Chú Ngụy, chú đã từng đánh nhau với cái tên Dương Đạo Song Đao đó, chú có cảm giác gì?”
Ngụy Tuấn trả lời: “So với năm xưa thì càng mạnh hơn.”