Trong phút chốc, tất cả những đốc công của mỏ đen này đều ngã vào trong vũng máu.
Tôn Lực dừng lại, nhìn những công nhân xung quanh đang mang vẻ mặt kinh hoàng, chậm rãi nói: "Các người, có thể rời đi rồi."
Thế nhưng, những người này đều như tê dại, không ai dám rời đi nửa bước.
Tôn Lực thở dài, thực ra anh ta cũng không muốn giúp những công nhân này, anh ta chỉ là thuận tiện nhắc nhở một câu mà thôi.
Bọn họ không muốn rời khỏi, anh ta cũng không ép buộc, dù sao hôm nay anh ta muốn rời đi.
Anh ta bước đến cửa của quặng mỏ, tụ hợp lại cùng với ông lão mù.
“Cha nuôi ra khỏi tháp rồi.” Ông lão mù nói: “Buổi chiều vừa mới gọi điện thoại cho tôi.”
"Ừm."
Tôn Lực gật đầu nói: "Mười năm rồi, ông ấy cuối cùng cũng đi ra. Đi thôi, chúng ta đến chỗ cũ chờ ông ấy."
"Được."
Ông lão mù gật đầu: "Nhưng trước đó, tôi nghĩ tôi cần phải để lại hành tung của chúng ta cho bọn chúng đã."
"Cho những người ở Vương Thành Nam Lăng muốn tới đoạt phương thuốc sao?"
“Đúng vậy.” Ông lão mù nói: “Đám chó đó vì phương thuốc kim sang dược của nhà họ Hứa mà truy đuổi chúng ta suốt mười năm. Bây giờ cha nuôi đã ra khỏi tháp, chúng ta sau này không còn phải lo lắng gì nữa. Đêm nay chúng ta không cần phải trốn đông trốn tây, cứ để cho đám người được phái đến từ Vương Thành Nam Lăng đến đây."
"Ha ha, cứ coi như đây là quà gặp mặt cho cha nuôi đi."
Hai người vừa nói vừa cười rời khỏi khu mỏ.
Vào lúc nửa đêm, trên một thị trấn nhỏ của một thành phố.
Đây là một thị trấn rất lạc hậu, tất cả các kiến trúc bên trong vẫn còn giữ nguyên dáng vẻ như cách đây ba mươi bốn mươi năm.
Lúc này ở trong một quán rượu của thị trấn này, ông lão mù và Tôn Lực đang ngồi uống rượu ở đây.
Bọn họ ngồi ở đây gần ba tiếng đồng hồ, bây giờ đã gần nửa đêm, cả thị trấn đều chìm vào giấc ngủ.
Ông chủ quán rượu cũng đang ngáp dài, ông ta bước đến trước mặt hai người ông lão mù nói: "Hai vị định ăn trong bao lâu nữa? Tôi thực sự buồn ngủ quá. Chịu không nổi nữa rồi.”
Ông lão mù lấy trong người ra một xấp tiền đặt lên trên mặt bàn nói: "Cầm lấy tiền rồi đi ngủ đi, không phải quan tâm đến chúng tôi."
Xấp tiền này cũng phải gần ba chục triệu, ông chủ quán rượu hiển nhiên không ngờ tới hai người ăn mặc có vẻ không giàu có này lại thực sự có thể lấy ra nhiều tiền như vậy.
Hai mắt ông chủ sáng lên, vội vàng cầm lấy xấp tiền, cười nói: "Hai vị còn muốn ăn món gì nữa không? Tôi lập tức đi làm ngay."
"Không cần nữa, nếu không sợ mất mạng, tốt nhất bây giờ ông nên rời khỏi cửa hàng này."
"Mất mạng, hai vị đang nói đùa gì vậy?"
Thế nhưng, khi ông chủ vừa nói xong, bên ngoài quán rượu truyền đến tiếng phanh xe, ngay sau đó là tiếng la hét từ bên ngoài.
Ông chủ thậm chí vẫn còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra, một mũi tên đã phi đến xuyên qua lồng ngực ông ta.
Ông lão mù cầm lấy tiền trên tay ông chủ, thở dài nói: "Đã bảo với ông về sớm đi."
Sau đó, ông ta và Tôn Lực bắt đầu tránh né trong quán rượu, dùng tốc độ cực nhanh tránh thoát khỏi những mũi tên đang từ bên ngoài bắn đến.