Trong lòng tất cả mọi người đều rõ ràng, có khả năng lão Trạng Nguyên đã mất từ lâu, thậm chí ngay cả chính Ngô Bán Cung cũng cho là như thế.
Nhưng mà ông ta vẫn luôn không dám tìm kiếm đến cùng, bởi vì chỉ có không biết thì mới có thể khiến trong lòng Ngô Bán Cung luôn giữ vững một niệm tưởng, niệm tưởng ông nội Ngô Viễn Lưu của ông ta vẫn còn sống trên đời.
Nếu như ông ấy thật sự còn sống thì năm nay cũng đã một trăm ba mươi tuổi rồi.
Thái Tuế một đường rời khỏi Trạng Nguyên Lâu, trong lúc này ông ta thấy được những biến hóa bên trong phủ Trạng Nguyên, đồng thời cũng cảm giác được dọc theo đường đi có ít nhất không dưới một trăm đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm giống như hổ rình mồi.
Vì thế Thái Tuế cũng không có bất cứ dao động cảm xúc nào, cũng không để ý chút nào.
“Cha nuôi...”
Thấy Thái Tuế đi ra, Tôn Tề Thiên cùng ông lão mù cũng là người đầu tiên chạy tới bên này.
“Ừm.”
Thái Tuế gật đầu một cái: “Đi thôi.”
“Đi?”
Bọn người Tôn Tề Thiên đều ngẩn ra.
Thái Tuế muốn cứ như vậy rời khỏi, cũng không tính toán làm khó dễ phủ Trạng Nguyên, chẳng lẽ lão Trạng Nguyên Ngô Viễn Lưu vẫn còn sống?
Trong nháy mắt, sắc mặt của mỗi một người ở chỗ này đều hết sức khó coi.
“Cha nuôi, chẳng lẽ Ngô Viễn Lưu, ông ta...?”
“Im miệng.”
Thái Tuế tựa hồ cũng không muốn đề cập quá nhiều, đi thẳng về phía cổng lớn của phủ Trạng Nguyên.
Một đường cứ thế đi ra ngoài, cao thủ của phủ Trạng Nguyên ở xung quanh nhìn đoàn người bọn họ giống như là hổ rình mồi. Chuyện tới bước này, trong lòng hai bên đã là hiểu rõ nhưng không nói ra, cho nên giữa bọn họ cũng không cần phải khách khí.
Ngô Trung Kiên đi theo phía sau Ngô Bán Cung cùng đi tới, Lục Giáp của phủ Trạng Nguyên cũng không hẹn mà cùng đi theo phía sau bọn họ.
Bọn họ nhìn theo hướng đoàn người Thái Tuế rời khỏi phủ Trạng Nguyên, mãi cho đến lúc Thái Tuế hoàn toàn bước chân ra khỏi ngạch cửa của phủ Trạng Nguyên, thần kinh đang căng chặt của Ngô Bán Cung rốt cuộc cũng thả lỏng một ít.
“Lão thái gia, đám người Thái Tuế đã đi rồi, chẳng lẽ lão Trạng Nguyên thật sự vẫn còn sống?”
Thám hoa Bạch Vân nói được một nửa thì cũng không tiếp tục nữa, bởi vì loại chuyện này anh ta cũng không biết nên mở miệng thế nào.
Lão Trạng Nguyên của phủ Trạng Nguyên Tây Thục ở trong mắt những người như thám hoa Bạch Vân mà nói vẫn luôn là sự tồn tại giống như thần linh vậy.
Thần linh thì không thể tùy tiện phỏng đoán.
“Tôi không biết.”
Ngô Bán Cung lắc đầu nói: “Dặn dò xuống dưới, giải trừ trạng thái chuẩn bị chiến đấu đi.”
Sau đó ông ta lại quay về bên cạnh ao, cầm cần câu lên tiếp tục câu cá trong ao, thật giống như vừa rồi chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.
Cùng lúc đó, đoàn người Thái Tuế rời khỏi phủ Trạng Nguyên đã trở lại trên xe.
Đám người Tôn Tề Thiên cùng ông lão mù và Thái Tuế cùng nhau ngồi trong xe.
Tôn Tề Thiên hỏi: “Cha nuôi, kế tiếp chúng ta thật sự không thể làm chút gì sao? Ngô Viễn Lưu kia rốt cuộc có còn sống không?”
“Tôn Tề Thiên, con phải hiểu tính cách của cha, lần đầu tiên cha không trả lời câu hỏi của con thì con không nên hỏi lại lần thứ hai.”
Trong lòng Tôn Tề Thiên lộp bộp một cái: “Vâng, cha nuôi.”
Trong khoảng thời gian này, trong lòng Tôn Tề Thiên luôn có một loại cảm giác không tốt lắm, giữa Thái Tuế cùng ông ta giống như có một chút khoảng cách, điều này khiến Tôn Tề Thiên cảm thấy có hơi bất an.