Nhưng lúc này không có ai ở đó dám có ý kiến gì với quyết định của Thái Tuế.
Sau đó, Thái Tuế đưa mắt nhìn về phía Tôn Ngọc Vinh và nói: “Tôn Ngọc Vinh, tôi nghe nói cậu vẫn luôn thích Cao Tố Trinh đúng không?”
Tôn Ngọc Vinh tỏ vẻ vui mừng, anh ta thật sự không ngờ Thái Tuế lại đột nhiên hỏi đến vấn đề này vào lúc này.
Nhưng sắc mặt của Cao Tố Trinh đang đứng ở bên cạnh thì lại vô cùng khó coi, lẽ nào Thái Tuế muốn hứa gả bà ta cho cái tên vô dụng Tôn Ngọc Vinh này sao?
Đúng thật là Thái Tuế không có lòng tốt gì, ông ta đang cố tình muốn giày vò bà ta thôi.
Tôn Ngọc Vinh gật đầu và nói: “Thưa Thái Tuế, tôi luôn thật lòng thật dạ thích Cao Tố Trinh, nếu như tôi có thể cưới được cô ấy thì tôi nhất định sẽ giao trái tim của mình cho cô ấy.”
Tôn Ngọc Vinh vừa nói đến đó thì nhìn sang phía Cao Tố Trinh với vẻ mặt gian trá, anh ta đã mong chờ việc này từ lâu rồi.
“Thầy...”
Cao Tố Trinh nhìn Thái Tuế với ánh mắt đáng thương, khẩn cầu ông ta đừng đối xử với mình như thế.
Nhưng Thái Tuế lại không thèm nhìn Cao Tố Trinh lấy một cái mà chỉ cười ha ha thật lớn.
“Cao Tố Trinh là học trò của tôi, vì vậy tôi có nghĩa vụ tìm cho cô ta một nơi tốt để gửi gắm, mà một khi trở thành người đàn ông của Cao Tố Trinh thì cũng sẽ trở thành con nuôi của Thái Tuế tôi.”
“Hôm nay Thái Tuế tôi sẽ ở đây làm chủ, chọn ra một người thích hợp trong số những người ở đây để cưới Cao Tố Trinh.”
Cao Tố Trinh như bị sét đánh trúng, dù cho trong lòng bà ta có ngàn vạn lần không bằng lòng thì trước mặt Thái Tuế bà ta cũng không thể nào phản bác được.
Tôn Ngọc Vinh ở phía đối diện tỏ vẻ đầy mong chờ, trong đầu anh ta đã hiện lên cảnh tượng động phòng hoa chúc của anh ta và Cao Tố Trinh.
Đồng thời, một khi anh ta cưới Cao Tố Trinh thì anh ta sẽ trở thành con nuôi của Thái Tuế, chuyện đó khiến Tôn Ngọc Vinh cảm thấy vô cùng kích thích.
“Tiếp theo tôi tuyên bố, người sẽ cưới được học trò của tôi, trở thành con nuôi của Thái Tuế tôi chính là...”
Thái Tuế vừa nói đến đó thì đưa tay ra, chỉ về phía Tôn Ngọc Vinh.
Tôn Ngọc Vinh đã sắp quỳ xuống hét lên “Cảm ơn cha nuôi” rồi, nhưng ngay sau đó, ngón tay của Thái Tuế lại đột nhiên dịch chuyển từ chỗ Tôn Ngọc Vinh sang phía của Dương Đạo.
“Dương Đạo!”
“Gì cơ?”
Nhất thời tất cả mọi người ở đó đều ngây ra, Tôn Ngọc Vinh trợn to hai mắt, cả khuôn mặt anh ta như đã bị đông cứng lại.
Tình hình gì thế này?
Thái Tuế muốn gả Cao Tố Trinh cho Dương Đạo chứ không phải là Tôn Ngọc Vinh anh ta sao? Tại sao lại như thế?
Còn trái tim của Cao Tố Trinh thì cũng giật thót lên, bà ta bị hứa gả cho Dương Đạo Song Đao, người đàn ông đó lớn hơn bà ta đến bảy tám tuổi, tại sao Thái Tuế lại phải làm như thế?
Trong lòng Cao Tố Trinh bất chợt lóe lên một suy đoán vô cùng đáng sợ, sở dĩ Thái Tuế làm như thế là có nguyên nhân.
“Thái Tuế, chuyện này...”
Dương Đạo cũng vô cùng ngỡ ngàng, vốn dĩ ông ta không hề ngờ tới Thái Tuế lại đột nhiên có quyết định như thế.
Mọi người xung quanh đều bàn tán, mặt ai nấy cũng đầy vẻ không thể nào tin nỗi, bao gồm cả Tôn Tề Thiên, ông ta cũng hơi chau mày lại.
Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, dường như Tôn Ngọc Vinh đã phải trải qua cảm giác rơi từ thiên đường xuống địa ngục.
Lúc nãy rõ ràng ý của Thái Tuế là muốn gả Cao Tố Trinh cho anh ta, tại sao lại đột nhiên đổi thành Dương Đạo, như thế không công bằng!
Tôn Ngọc Vinh cảm thấy bực tức trong lòng, thậm chí anh ta còn chỉ thẳng vào mũi Thái Tuế và mắng, lúc đó dường nhưanh ta đã mất đi lý trí.
“Thái...”
Tôn Ngọc Vinh vừa mới mở miệng thì đã bị Tôn Tề Thiên kéo lại, lúc này trong lòng Tôn Tề Thiên cũng rối bời, vì ông ta đã nhìn ra được ý định của Thái Tuế từ trong hành động của ông ta.
Tôn Tề Thiên dùng hành động để ngăn cản Tôn Ngọc Vinh, Tôn Ngọc Vinh hít một hơi thật sâu rồi mới đỏ mặt và từ từ dừng lại.
“Thái Tuế, không biết tại sao ông lại muốn gả Cao Tố Trinh cho tôi? Tôi và cô ta không có tình cảm.”