Những đường gân xanh lần lượt xuất hiện ngày càng dày đặc trên trán anh ta, tựa như chỉ cần nhẹ nhàng ngã quỵ xuống, là có thể ngay lập tức vỡ vụn như kim loại.
Vào lúc này, Tôn Tề Thiên bước vào từ bên ngoài với đám mây đen dày đặc.
"Anh...."
Tôn Ngọc Vinh vừa mới hét lên gọi một tiếng anh, liền bị Tôn Tề Thiên giơ thẳng tay tát vào mặt của mình.
Cái tát này của Tôn Tề Thiên không hề có một chút sức lực nào cả, lại một cái tát nữa được thực hiện, toàn bộ cả hai bên má của Tôn Ngọc Vinh đều xuất hiện rõ mồn một đường lằn của năm dấu tay nhô cao lên.
"Anh... anh..."
Tôn Tề Thiên không nói gì, lại tát vào mặt Tôn Ngọc Vinh: "Quỳ xuống!"
Tôn Ngọc Vinh cả người run lên, chỉ “hừm” một tiếng rồi quỳ xuống trước mặt Tôn Tề Thiên.
"Anh… em…."
"Mày là đồ khốn nạn, đồ khốn không biết sống chết là gì."
Tôn Tề Thiên liên tiếp đưa chân đá vào người Tôn Ngọc Vinh, mỗi cú đá đều không có chút gì gọi là thương tiếc, một lòng chỉ muốn đưa Tôn Ngọc Vinh vào chỗ chết.
Tôn Ngọc Vinh bị Tôn Tề Thiên đá tới lăn lộn trên mặt đất, luôn miệng cầu xin sự tha thứ từ Tôn Tề Thiên.
Tôn Tề Thiên cứ thế mà đánh tới tấp vào Tôn Ngọc Vinh độ chừng vài phút, sau đó ông ta thở hắt ra một hơi và tự châm một điếu xì gà.
Tôn Ngọc Vinh quỳ trên mặt đất với cái bộ mặt thâm tím và đôi mắt đỏ ngầu.
“Ai kêu mày liên lạc với bọn họ?” Tôn Tề Thiên tức giận nhìn chằm chằm Tôn Ngọc Vinh: “Mày muốn chết sao?”
Sự sợ hãi trong mắt Tôn Ngọc Vinh tan biến, thay vào đó là sự hung ác và tàn nhẫn vô tận.
"Anh, cái cục tức này em nuốt không trôi rồi, anh có thể nuốt trôi như thế sao? Cái tên Thái Tuế này rõ ràng muốn đối phó với chúng ta, anh chẳng lẽ không nhìn ra hả?"
"Anh à, anh nói bao năm qua vì tập đoàn Ngọc Tề mà đã cố gắng hết sức mình, để thuận lợi đưa Thái Tuế ra khỏi chùa Kim Lôi, anh cũng dồn hết tất cả tâm sức của mình vào, nhưng cuối cùng thì anh được gì, Thái Tuế muốn tập đoàn Ngọc Tề đổi thành điện Thái Tuế mà không nói cho anh biết, anh có thể nuốt trôi cục tức này sao?"
"Im miệng."
Tôn Tề Thiên lại đá một cước vào Tôn Ngọc Vinh: "Mày nói thẳng con mẹ nó ra không phải chỉ vì Cao Tố Trinh kia sao, người phụ nữ này vốn không thuộc về mày, mày cũng dám đụng tới sao hả?"
"Em rất thích cô ấy."
"Mẹ kiếp."
Gân xanh trên trán Tôn Tề Thiên nổi lên ngày càng rõ: "Tôn Ngọc Vinh, mày đúng là muốn chết thật rồi."
"Anh à, bỏ Cao Tố Trinh sang một bên đi, em chỉ cảm thấy không đáng cho anh thôi. Trong ngần ấy năm, người có công lao to lớn nhất chính là anh, nhưng rốt cuộc Thái Tuế đã cho anh cái gì? Chuyện Thái Tuế làm có hơi quá đáng rồi anh à, chúng ta không thể chần chừ nữa."
"Im miệng!"
Tôn Tề Thiên quát một tiếng thật lớn với Tôn Ngọc Vinh, và sau đó nhâm nhi hút điếu xì gà của ông ta.
Một lúc lâu sau, Tôn Tề Thiên thở dài một hơi: "Tôn Ngọc Vinh, mày hiện tại mau rời khỏi Tô Hàng đi. Nếu không có sự dặn dò của tao, tuyệt đối không được quay về đây."
“Cái gì?” Tôn Ngọc Vinh nghe mà như bị sét đánh.
"Tao muốn mày lập tức rời khỏi Tô Hàng ngay. Nhà họ Tôn của chúng ta không thể bị mất người kế thừa hương hỏa được."
"Anh ơi... ý anh là gì... em sẽ không đi đâu..."
"Mau cút đi, đừng nói nhảm nữa."
Tôn Tề Thiên đá vào người Tôn Ngọc Vinh, sau đó đỡ Tôn Ngọc Vinh đứng dậy khỏi mặt đất.
Vào lúc này, tất cả sự giận dữ trong mắt Tôn Tề Thiên đã biến mất, mà thay vào đó là sự ôn nhu vô tận, loại ôn nhu chỉ có thể nhìn thấy khi một người anh nhìn vào đứa em trai của mình.