Vì vậy sau khi Ngụy Tuấn nhận được tin này lập tức đi đến đình Thuận Dương.
Lần này ông ta đến Tô Hàng nguyên nhân chính là muốn tìm Song đao Dương Đạo tái đấu, để rửa nỗi nhục nhã cho nên Ngụy Tuấn quyết không để mất đi cơ hội giao đấu với Dương Đạo.
Nhưng khi ông ta bước vào nơi này thì nhìn thấy không phải là Dương Đạo, mà là Tôn Ngọc Vinh, điều này khiến cho Ngụy Tuấn cảm thấy hơi tức giận.
Tôn Ngọc Vinh nhìn về phía này Ngụy Tuấn, không khỏi sợ hãi đao trong tay ông ta.
“Ngụy Tuấn, trước tiên ông đừng kích động. Tuy là tối nay Dương Đạo chưa đến, nhưng tôi có thể cam đoan với ông rất nhanh thôi sẽ được đấu một trận thống khoái với ông ta.”
“Tối nay tôi hẹn ông tới nơi này là vì tốt cho ông.”
“Tốt cho tôi?” Ngụy Tuấn khó hiểu, vẻ mặt bỡn cợt nhìn Tôn Ngọc Vinh.
“Tôn Ngọc Vinh, Mông Diệc, các người muốn làm trò quỷ gì thì cứ làm tới đi.”
“Tôi đã không phải người của Thái Tuế nữa, tôi và ông ta là kẻ thù không đội trời chung, đây gọi là kẻ thù của kẻ thù chính là bạn. Ngụy Tuấn, trước tiên ông nghe tôi nói hết đã.”
Ngụy Tuấn nhíu mày, Tôn Ngọc Vinh tiếp tục nói: “Anh trai tôi chết rồi, bị Thái Tuế sai người tới giết. Bây giờ bên phía Nam này cũng không còn cái gì gọi là tập đoàn Ngọc Tề nữa, chỉ còn lại điện Thái Tuế mà thôi.”
“Điện Thái Tuế?” Trong lòng Ngụy Tuấn hồi hộp một chút.
Tôn Ngọc Vinh lại tiếp tục nói: “Ngụy Tuấn, tối nay tôi đến là vì muốn nói cho ông biết một chuyện.”
“Chuyện gì?”
Tôn Ngọc Vinh đáp: “Cao Tố Trinh, Cao Tố Trinh chuẩn bị kết hôn. Chồng sắp cưới của là ai khẳng định ông không thể đoán ra được. Ha ha ha, đó chính là Song đao Dương Đạo, hôn lễ của bọn họ sẽ được tổ chức ở trang viên Thái Tuế vào ngày mai.”
“Cái gì?” Cơ mặt Ngụy Tuấn cứng lại.
Cao Tố Trinh sắp kết hôn? Chú rể lại là Song đao Dương Đạo? Chuyện này đùa hay gì?
Trong chốc lát, trong lòng Ngụy Tuấn giống như bị một thứ gì đó hung hăng đâm vào. Cho dù ông ta nghĩ rằng mình đã sớm buông bỏ người phụ nữ kia ra khỏi tâm trí, thậm trí ông tađối với bà ta còn có chút hận ý.
Dù sao năm đó cũng là Cao Tố Trinh phụ Ngụy Tuấn, nhưng khi ông ta biết tin đối phương chuẩn bị kết hôn, trong lòng Ngụy Tuấn không chịu được mà cảm thấy khó chịu.
Không những thế càng không nghĩ đến Cao Tố Trinh lại gả cho Song đao dương Đạo. Chuyện này như đùa vậy.
Ngụy Tuấn ngẩn người đứng tại chỗ, mãi cho đến lúc sau mới khôi phục lại tinh thần.
Ông ta đi về phía Tôn Ngọc Vinh bên này, túm lấy áo anh ta hung tợn nói: “Nhóc con, đây làm âm mưu quỷ kế của mày đúng không? Cao Tố Trinh không có khả năng gả cho Dương Đạo.”
Tôn Ngọc Vinh cười ha hả một tiếng đáp: “Ngụy Tuấn, những lời muốn nói tôi đã nói xong rồi, tin hay không tùy ông.”
“Tôi thừa nhận sở dĩ tôi tìm ông tới nói cho ông việc này không phải là muốn giúp ông, mà là muốn mượn tay ông xử lý Thái Tuế trả thù cho anh trai tôi. Còn ông không tin tôi đó là chuyện của ông.”
“Được rồi, cứ vậy đi, cáo từ!”
Nói tới đây, Tôn Ngọc Vinh vừa đập tay với Ngụy Tuấn lại xoay người rời khỏi đây cùng với Mông Diệc.
Sau khi lên xe, Mông Diệc ngồi bên ghế lái phụ hỏi: “Tiếp theo định làm gì?”
Tôn Ngọc Vinh cười nói: “Tôi sẽ không rời Tô Hàng, tôi muốn tận mắt nhìn thấy Thái Tuế chết.”
Mông Diệc nói: “Ở lại Tô Hàng sẽ bị Thái Tuế mau chóng tìm ra.”