Ngô Bán Cung trừng mắt với Ngô Trung Kiên rồi nói: “Đến một con nhóc mà cháu cũng đánh không lại, cháu còn có mặt mũi nói mấy lời này với ông sao? Còn không mau qua kính rượu đi.”
Ngô Trung Kiên qua rót rượu cho Trần Hùng và Viên Trọng Chi rồi nói: “Chú Viên, anh Trần Hùng, nào, tôi kính hai người một ly.”
“Haha, được.”
Cả đoàn người cùng nhau uống rượu tại đó.
Lúc mới bắt đầu thì hai bên chỉ nói chuyện trong nhà ngoài phố, không bàn chuyện công việc.
Nhưng sau khi uống đến ngà ngà say thì cuối cùng Viên Trọng Chi và Trần Hùng cũng chuyển chủ đề sang công việc.
Lần này bọn họ đến phủ Trạng Nguyên chủ yếu không phải là đến để ôn lại chuyện xưa với Ngô Bán Cung mà là muốn phủ Trạng Nguyên của Tây Thục ra tay, cùng với bọn họ đối phó Thái Tuế và nhà họ Kim.
“Ông Ngô, ba ngày trước chúng tôi đã gửi thư khiêu chiến đến chỗ Thái Tuế, hơn nữa Thanh Long của Thanh Cảnh Môn cũng đích thân ra mặt, xác định địa điểm quyết đấu của chúng tôi, đó là trên một hòn đảo hoang.”
“Cuộc chiến này không chỉ là cuộc chiến của chúng tôi và Thái Tuế mà tất cả các gia tộc lớn của miền nam cũng đều tham gia vào.”
Ngô Bán Cung khẽ gật đầu, dáng vẻ cũng trở nên nghiêm túc hơn.
Ông ta uống cạn rượu trong ly rồi nhìn Trần Hùng chằm chằm, không chớp mắt, sau đó nói với vẻ chân thành: “Người anh em Trần Hùng, trước khi bàn những chuyện này, tôi có thể hỏi cậu vài vấn đề không?”
Trần Hùng nói: “Có việc gì xin ông Ngô cứ nói việc hỏi thẳng.”
“Cậu là ai?”
Chỉ ba chữ đơn giản đó thôi nhưng lại khiến cho không khí tại đó đột nhiên trở nên nặng nề.
Trần Hùng im lặng một lúc rất lâu rồi sau đó mới lên tiếng nói: “Tôi vốn là cậu ba của nhà họ Trần, một gia tộc giàu có ở miền bắc. Khoảng mười mấy năm trước, vì trong nhà xảy ra một số chuyện nên tôi đã bị đuổi ra khỏi gia tộc, sau đó lưu lạc đến thành phố khác và trở thành một tên ăn mày.”
“Sau đó nhờ có cơ duyên mà tôi đã quen biết với một vị cao nhân, ông ấy đã dạy cho tôi rất nhiều kĩ năng và đưa tôi ra nước ngoài.”
“Mấy năm sau đó, tôi đã thành lập một tổ chức có tên là điện Thiên Vương ở nước ngoài, tôi là chủ của điện Thiên Vương.”
Ngô Bán Cung hơi nheo mắt lại rồi tiếp tục hỏi: “So với những gia tộc lớn ở trong nước thì Điện Thiên Vương tầm cỡ nào?”
Trần Hùng suy nghĩ một lúc rồi nói: “Thế lực của điện Thiên Vương ở nước ngoài rất lớn, quy mô cũng vô cùng rộng, còn có rất nhiều gia tộc lớn và công ty lớn đi theo, so với trong nước thì ít nhất cũng có thể đè bẹp được Vương tộc của một miền.”
Cái gọi là Vương tộc đó còn mạnh hơn cả các gia tộc giàu có trên cấp thượng lưu ở miền bắc nữa, nhìn khắp Vạn Hoa thì những gia tộc như thế cũng có thế được xem như là đã đứng trên vạn người.
Nhưng ý của Trần Hùng không phải là điện Thiên Vương có thể sánh vai với Vương tộc mà là có thể đè bẹp được Vương tộc.
Nói như thế thì thế lực của điện Thiên Vương này thật sự vô cùng, vô cùng đáng sợ.
“Lợi hại đấy.”
Ngô Bán Cung sảng khoái giơ ngón tay cái lên khen Trần Hùng và nói: “Còn trẻ tuổi như vậy mà đã có thể có được thành tựu lớn như thế, việc này khiến cho lão già tôi đây cũng phải cảm thấy vô cùng bái phục.”
Trần Hùng chắp tai lại và nói: “Ông Ngô đã quá lời rồi.”
Ngô Bán Cung tiếp tục nói: “Nhưng Trần Hùng à, nếu như cậu đã có được thành tựu lớn như thế rồi thì tại sao lại không ở lại nước ngoài để phát triển mà cứ phải quay về nước để làm những chuyện tranh giành vô nghĩa này chứ?”
Trần Hùng nói: “Ở trong nước tôi còn có vợ con, tôi phải về tìm họ. Ngoài ra, năm đó khi tôi bị đuổi ra khỏi nhà họ Trần ở miền Bắc thì còn có rất nhiều ân oán vẫn chưa được giải quyết, nhưng nhà họ Trần là gia tộc giàu có trên cả giới thượng lưu ở miền Bắc, nếu tôi muốn đấu với nhà họ Trần thì phải có nguồn lực trong nước mới được.”
Ngô Bán Cung đưa tay lên vuốt râu, mỉm cười và nói: “Đúng thật là như vậy, trong nước cũng có rất nhiều nhân tố tiềm ẩn, hoàn toàn không kém gì nước ngoài, mặc dù cậu là chủ của điện Thiên Vương ở nước ngoài nhưng nếu như muốn kéo điện Thiên Vương về nước để đấu với nhà họ Trần thì không phải dễ dàng gì.”