Họ không nói gì mà cả hai lại lao xuống biển một lần nữa.
Vài phút sau, mấy chiếc tàu cao tốc đến chỗ chiếc thuyền đánh cá bị bỏ hoang rồi hàng chục người đàn ông to lớn với vũ khí trong tay lao lên thuyền và họ chỉ thấy hộp cơm còn sót lại của Trần Hùng và thám hoa Bạch Vân.
“A... a... a...”
Người đứng đầu là một người đàn ông trung niên có hàm răng vàng lớn. Người đàn ông này có biệt danh là Kim Nha, đương gia thứ tám của nhà họ Lôi và cũng là một người em trai có mối quan hệ rất tốt của Tư Đồ Phương.
Lần này Tư Đồ Phương đã bị giết nên chắc chắn Kim Nha là người đau buồn nhất, vì vậy ông ta chỉ hận không thể băm vằm Trần Hùng và Bạch Vân thành trăm mảnh để trả thù cho người anh thứ ba của ông ta.
Trên boong, vang lên tiếng gầm giận dữ của Kim Nha.
Sau đó ông ta cầm súng giảm thanh trong tay bắn vào hồ nước trước mặt, nhưng ở đó không có chút dấu vết nào của Trần Hùng và thám hoa Bạch Vân cả.
...
Sáng hôm sau, tại trụ sở chính của nhà họ Lôi ở Triều Văn.
Tổng cộng có mười chiếc ghế được đặt trong một hội trường lớn.
Lúc này, tám trong mười cái ghế đều đã có người ngồi. Tám người này chính là tám vị đương gia của nhà họ Lôi.
Một chiếc ghế trống thuộc về đương gia Lôi Quốc Định, ông ta vẫn chưa đến và một chiếc ghế trống khác thuộc về tam đương gia Tư Đồ Phương, ông ta đã chết.
Bầu không khí trong hội trường cực kỳ nặng nề. Mọi người đều hút thuốc và cả hội trường nồng nặc mùi nicotin.
Mỗi người có mặt ở đây đều có danh tiếng rất cao ở Triều Văn, mười người đứng đầu nhà họ Lôi đều là những người đàn ông có danh tiếng.
Nhìn lại toàn bộ miền Nam, nhà họ Lôi không được coi là mạnh nhất nhưng chắc chắn được coi là đoàn kết nhất.
Trải qua nhiều năm, mười vị đương gia tôn trọng lẫn nhau và hợp tác với nhau để cuối cùng có được nhà họ Lôi như ngày hôm nay.
Nhưng bây giờ, tam đương gia đã bị giết. Mà ông ta còn bị giết ngay trên lãnh thổ nhà họ Lôi nữa chứ.
Sát khí đã tràn ngập toàn bộ hội trường này và một ngọn lửa giận đang thiêu đốt bừng bừng trong lòng của mỗi một người họ.
“Vẫn còn chưa bắt được hung thủ sao?”
Đúng lúc này, có tiếng xe lăn từ ngoài hành lang đi vào.
Ngồi trên chiếc xe lăn là một người đàn ông lớn tuổi, tóc bạc phơ, nước da ngăm đen nhưng đôi mắt sắc lạnh.
Người này nhìn có vẻ ít nhất cũng đã bảy mươi tuổi, nhưng thật ra mới bước qua tuổi sáu mươi. Nhưng vì từ nhỏ đã sống trên biển quanh năm nên khiến ông ta trông già hơn rất nhiều so với bình thường.
Người này tên là Lôi Quốc Định, là người đứng đầu dòng họ Lôi ở tỉnh Triều Văn.
“Chào đại đương gia ạ.”
Mọi người đứng dậy chắp tay hành lễ với Lôi Quốc Định.
“Tất cả ngồi xuống đi.”
Lôi Quốc Định được người giúp việc đẩy đến chỗ ghế dành cho người đứng đầu, sau đó ông ta lần lượt nhìn quét qua tám vị đương gia khác.
“Tại sao đến giờ này mà vẫn chưa bắt được vậy?”
Vị đương gia thứ hai là Lôi Cận Vĩ trả lời trước: “Thám hoa Bạch Vân và Trần Hùng thực sự rất xảo quyệt. Chúng tôi đã đuổi theo mấy lần nhưng lần nào họ cũng trốn thoát. Chúng tôi đã tăng cường lực lượng để truy bắt rồi ạ.”
“Đừng đuổi theo nữa, mấy người không bắt được bọn họ đâu.”
Lôi Quốc Định khoát tay và hít một hơi thật sâu như thể ông ta đã đưa ra một quyết định vô cùng quan trọng.
Các vị đương gia khác đều nheo mắt lại, hiển nhiên bọn họ không tán thành quyết định của Lôi Quốc Định.
“Đại đương gia, Trần Hùng và thám hoa Bạch Vân đã giết Tư Đồ Phương. Mối thù này chúng ta không thể không báo.”
“Chuyện này là không thể được. Bất luận thế nào thì chúng ta cũng phải băm thây Trần Hùng và thám hoa Bạch Vân thành trăm ngàn mảnh.”