Sắc mặt Lôi Quốc Định tối tăm, nói: “Tôi nói không báo mối thù này à?”
“Hả?”
Tất cả mọi người đều yên tĩnh lại.
Lôi Quốc Định nói: “Đổi cách khác, nhà họ Lôi ở Triều Văn trước nay không gây chuyện thị phi, nhưng cũng tuyệt đối không cho phép có người bắt nạt ngồi lên đầu chúng ta, hơn nữa lão tam chết oan uổng, thù này nhất định phải báo.”
“Đưa cậu ta lên đây.”
Theo sau lời nói của Lôi Quốc Địn,h hai người đàn ông vạm vỡ mang Ngô Trung Kiên đến giữa đại sảnh.
“Qùy xuống!”
Người phía sau quát lên một tiếng nhưng Ngô Trung Kiên vẫn đứng nguyên chỗ cũ, không thể quỳ.
“Quỳ xuống.”
Có người ớ phía sau huých vào khuỷu chân của Ngô Trung Kiên, nhưng Ngô Trung Kiên vẫn như cũ cắn răng mạnh mẽ nhẫn nhịn, đứng thẳng không quỳ.
“Nhóc con mày có cốt khí, nhưng mà cái cốt khí này không cứu được mạng mày đâu.”
Lôi Quốc Định đánh giá Ngô Trung Kiên từ trên xuống dưới, nhớ lần trước gặp thằng nhóc này Ngô Trung Kiên mới có năm tuổi, lúc đó phủ Trạng Nguyên và nhà họ Lôi vẫn còn đang giữ mối quan hệ không tồi.
Mà đến ngày hôm nay vì chuyện Tam đương gia Tư Đồ Phương mà cả hai bên đều đã náo loạn đến mức nhất định phải có một bên chết.
“Tam đương gia nhà họ Lôi các ông không phải do chú Bạch Vân và Trần Hùng giết, nhà họ Lôi các ông đều là lũ ngốc à?”
“Lôi Quốc Định, ông có phải là già rồi hồ đồ hay không, cái này rõ ràng là có người hạ chiêu trò với nhà họ Lôi các ông, có phải các ông mấy năm nay ở trên biển bị gió biển thổi cho ngu ngốc rồi không, chiêu trò rõ ràng như thế mà cũng không nhìn ra được ư?”
Trong đại sảnh vang lên tiếng ồn ai, ai cũng đều dùng loại ánh mắt tràn đầy phẫn nộ nhìn Ngô Trung Kiên.
Mỗi vị đương gia trong chín vị có mặt ở đây ai cũng coi như là trưởng bối với Ngô Trung Kiên, mà bây giờ Ngô Trung Kiên còn đang là tù nhân, thế mà anh ta vẫn dám ở trước mặt nhiều đương gia như thế mạnh miệng nói Lôi Quốc Định, đúng là quá mức ngông cuồng.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, bây giờ Ngô Trung Kiên đã là cá nằm trên mặt thớt rồi, anh ta có gào vài tiếng thì cũng chẳng có vấn đề gì.
“Hỗn láo, đại đương gia là người để cho cái thứ trẻ con như mày có thể tùy tiện mà chất vấn được à?”
Bát đương gia Kim Nha quát lớn một tiếng, lửa giận đã sớm tràn ra cả lồng ngực của ông ta, bây giờ ông ta không chỉ muốn giết chết Ngô Trung Kiên mà thậm chí còn muốn giết sạch toàn bộ phủ Trạng Nguyên ở Tây Thục.
Sắc mặt Lôi Quốc Định ngồi trên ghế ở bên kia vẫn trầm như nước nói: “Nhóc con họ Ngô, cậu nói tam đương gia nhà chúng tôi không phải do thám hoa Bạch Vân và Trần Hùng giết, vậy thì do ai giết?”
“Thái Tuế.” Ngô Trung Kiên nói.
Toàn bộ đại sảnh lập tức trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt nhìn thằng ngốc nhìn Ngô Trung Kiên.
Ngô Trung Kiên nhìn thấy tình huống không đúng, lập tức nói: “Nếu không thì là người nhà họ Kim.”
“Cậu nói là chỉ ông hai nhà họ Kim Kim Đồ Khiếu ư?” Nhị đương gia Lôi Cận Vĩ hỏi: “Vừa khéo Kim Đồ Khiếu mấy ngày vừa rồi cũng ở trấn Triều chúng tôi.”
Ngô Trung Kiên nói: “Không sai, chính là Kim Đồ Khiếu, nhất định là do ông ta giết tam đương gia, rồi giá họa cho chú Bạch Vân và anh Trần Hùng.”
“Cậu nói lời này có chứng cứ gì không?” Lôi Quốc Định nói.
“Không có.”
Ngô Trung Kiên trả lời rất cứng rắn, dù cho không có chứng cứ thì anh ta vẫn cứng rắn như thế.
Đặt vào vị thế bên Ngô Trung Kiên mà nói đúng thật rất có khả năng là do bên nhà họ Kim cố ý giết Tư Đồ Phương rồi giá họa cho Trần Hùng và thám hoa Bạch Vân.
Nhà họ Kim bên kia có động cơ giết người, như vậy thì nhà họ Lôi càng sẽ thù hận bên phủ Trạng Nguyên, từ đó sẽ gia nhập vào bên chiến tuyến nhà họ Kim.
Nhưng đứng về bên khác xem xét sự tình, góc độ nhìn khác đi, cách nhìn cũng sẽ khác đi.
Nhà họ Kim bên kia khẳng định cũng sẽ nói mấy người Trần Hùng bọn họ cố ý giết Tư Đồ Phương sau đó giá họa cho nhà Kim thì sao?
Mà nhà họ Lôi bên này đứng ở giữa nhìn xem thì thấy cả hai bên đều có khả năng, nhưng thế cục trước mắt dừng như chín mươi phần trăm khả năng chỉ ngón tay vào phía Trần Hùng và thám hoa Bạch Vân.