Vậy nên nhà họ Lôi mới quyết đoán như vậy, bắt lấy Ngô Trung Kiên và truy nã Trần Hùng và thám hoa Bạch Vân trong toàn tỉnh.
“Không có chứng cứ mà mày cũng dám ở đây mà loạn cắn người à, ai cho mày cái gan lớn thế hả?”
Đúng lúc này có một âm thanh bá đạo từ bên ngoài cửa vang lên.
Một người đàn ông trung niên mặc tây trang đi từ bên ngoài vàng, bên cạnh anh ta là Kim Thần Vũ và một người cao hơn hai mét, cả người đều tràn ngập hơi thở kiên cường.
Người đàn ông trung niên mặc tây trang này chính là ông hai nhà họ Kim Kim Đồ Khiếu.
Mà người đàn ông khôi ngô bá đạo kia tên là La Cường, là một trong tứ đại kim cang nhà họ Kim.
“Kim Đồ Khiếu, chào đại đương gia.”
Kim Đồ Khiếu cùng với Kim Thần Vũ và La Cường đi vào đại sảnh, chắp tay với Lôi Quốc Định.
“Mời ngồi.”
Lôi Quốc Định hạ lệnh phân phó, lập tức có người bưng ghế lên cho ba người nhà họ Kim.
Ba người ngồi xuống, Kim Đồ Khiếu nói: “Lần này chuyện của tam đương gia khiến Kim Đồ Khiếu tôi cũng cảm thấy muôn phần đau lòng, đối với hung thủ thì nhất định phải nghiêm trị không tha.”
“Đại đương gia, nếu như có cần gì thì cứ nói chỉ cần nhà họ Kim chúng tôi có thể làm được thì nhất định sẽ không từ chối.”
Ngô Trung Kiên phía bên kia tức đỏ cả mặt, rít gào nói: “Kim Đồ Khiếu, ông đừng có mà ngậm máu phun người, Tư Đồ Phương chắc chắn là do ông giết.”
Kim Thần Vũ đứng dậy, dịch chuyển nhanh như chớp đến trước mặt Ngô Trung Kiên, tát một cái chói tai vào mặt anh ta.
“Không có chứng cứ thì đừng có mà nói linh tinh.”
“Kim Thần Vũ, chết tiệt, ông nội nhà mày.”. Truyện Điền Văn
Ngô Trung Kiên đỏ cả mắt nhìn Kim Thần Vũ, Kim Thần Vũ nhướn mày nắm lấy cổ anh ta: “Có tin hay không bây giờ ngay lập tức tao có thể giết mày luôn?”
Ngô Trung Kiên nghiến răng nghiên lợi nói: “Có giỏi thì thả ông ra, tao với mày đấu tay đôi.”
Tên của Kim Thần Vũ cũng nằm trong sổ nhỏ của Ngô Trung Kiên, thân là một tên điên vì võ như Ngô Trung Kiên không hề đùa giỡn, anh ta thực sự muốn đánh một trận với Kim Thần Vũ, như thế thì anh ta cũng coi như là bớt hối tiếc.
Nhưng mà Kim Thần Vũ lại không hề có hứng thú với chuyện này, anh ta nói: “Mày không có tư cách đấy.”
“Đồ hèn…”
Ngô Trung Kiên mở miệng chửi lớn.
Mà lúc nay, Lôi Quốc Định ở bên kia nói: “Phân phó bên dưới, chính Ngọ ngày mai, giải quyết Ngô Trung Kiên trên trảm giao đài, tôi không tin Trần Hùng và thám hóa Bạch Vân không đến.”
Lời này vừa nói ra, Ngô Trung Kiên lập tức ngẩn ra.
Anh ta không ngờ rằng Lôi Quốc Định thế mà lại dùng cách này để ép Trần Hùng va thám hoa Bạch Vân xuất hiện, Lôi Quốc Định công khai xử lí Ngô Trung Kiên, Trần Hùng và thám hoa Bạch Vân nhất định sẽ không chỉ đứng ngoài nhìn.
Đến lúc đó nhà họ Lôi chắc chắn sẽ bao vây thiên la địa võng ở trên đài trảm giao, đợi Trần Hùng và thám hoa Bạch Vân nhảy vào hố lửa.
Ngô Trung Kiên không sợ chết, nhưng anh ta cảm thấy cách thức này của Lôi Quốc Định thật vô sỉ.
“Lôi Quốc Định, dù gì thì ông cũng là anh hùng một thời, thế mà lại dùng cái thủ đoạn đê tiện như thế này, ông đúng là cái đồ rác rưởi.”
Ngô Trung Kiên mở miệng chửi, anh ta vốn là người thẳng thắn, trong lòng nghĩ gì thì nói thế đó hoàn toàn không nghĩ đến cảm nhận của người khác.
Lôi Quốc Định nhăn chặt đầu mày, cách làm thế này đúng sẽ hủy diệt thanh danh một đời anh minh của ông ta.
Nhưng bay giờ ông đã không còn lựa chọn nào khác, tam đương gia nhà họ Lôi bị giết, mà nhà họ Lôi lại cứ chậm chạp không bắt được hung thủ, nên chỉ có thể dùng cách này để bắt Trần Hùng và thám hoa Bạch Vân lộ diện.
“Lôi nó xuống đi.”
Những vị đương gia khác cũng không chịu nổi sự nhục mạ của Ngô Trung Kiên nên ra lệnh cho người kéo anh ta đi.