Chẳng qua lúc ban đầu có ông cụ đè ép nên cho dù người nhà họ Kim có bất mãn cũng không dám gây chuyện. Nhưng vào năm Kim Thần Vũ mười ba tuổi, ông cụ qua đời.
Kể từ sau đó, không biết có bao nhiêu người thuộc dòng chính nhà họ Kim có ý đồ cướp kim giản trong tay Kim Thần Vũ. Nhưng sau đêm Kim Thần Vũ một mình đánh hơn hai mươi tên cao thủ nhà họ Kim tàn phế, chẳng còn ai trong nhà họ Kim dám nhòm ngó chiếc kim giản đó.
Từ đó về sau, chiếc kim giản kia liền trở thành vũ khí riêng của Kim Thần Vũ, ai cũng cướp không nổi, dần dần, món bảo vật gia truyền kia liền trở thành đồ của Kim Thần Vũ một cách đương nhiên.
Còn chiếc kim giản kia rốt cuộc được làm từ cái gì, xuất xứ từ đâu, đến tận bây giờ cho dù là gia chủ nhà họ Kim- Kim Thành cũng không biết.
Ông ta chỉ biết thứ đồ chơi này là Thần Khí, có thể phá nát bất cứ thứ gì, cũng cực kỳ cứng rắn, thậm chí ngang ngửa với cả đá kim cương.
Tóm lại, kim giản nằm trong tay Kim Thần Vũ có thể khiến chiến lực của hắn tăng lên rất nhiều, như hổ thêm cánh. Mà kim giản nhất định phải thấy máu.
"Kim Thần Vũ, cậu muốn làm gì?"
Thấy Kim Thần Vũ càng ngày càng tới gần mình, La Cường cũng càng ngày càng căng thẳng, thậm chí trên trán ông ta đã toát ra những giọt mồ hôi to như hạt đậu.
"Giết ông!"
Kim Thần Vũ đơn giản dứt khoát nói ra hai chữ này, ngay sau đó, hắn ta đột nhiên tăng tốc.
Kim giản mang theo nghìn cân sức mạnh quất vào không trung.
La Cường hít vào một hơi lạnh, dùng tốc độ nhanh nhất trốn thoát khỏi một chiêu này của Kim Thần Vũ.
Kim giản nện xuống chiếc sofa sau lưng La Cường, bịch một tiếng, chiếc ghế sofa cứ như vậy bị Kim Thần Vũ nện vỡ làm đôi.
La Cường là một trong tứ đại kim cương của nhà họ Kim, cũng là cao thủ nhất đẳng, một mình ông ta thậm chí có thể đánh bại hai mươi ba tên kim vệ của nhà họ Kim.
Nhưng đứng trước mặt Kim Thần Vũ vị vua phương nam này, ông ta kém không phải là ít.
Mới tránh thoát được đòn đầu tiên của Kim Thần Vũ mà La Cường đã cảm thấy vô cùng phí sức, lực ép này của hắn quá mạnh.
Ông ta liên tục lui về phía sau, hoảng hốt nói: "Kim Thần Vũ, cậu cho tôi một lý do."
"Ông là phản đồ."
"Không phải tôi."
La Cường hét to, ông ta cảm thấy bản thân mình vô cùng oan uổng, sao tự nhiên ông ta lại thành phản đồ rồi?
"Kim Thần Vũ, không phải cậu cho rằng video kia là do tôi quay đấy chứ? Chuyện này sao có thể được chứ! Tôi là một trong tứ đại kim cương của nhà họ Kim, sao tôi có thể làm ra chuyện có hại cho nhà họ Kim được"
"Nhất định có hiểu lầm, tôi không phải phản đồ."
Nhưng mà, Kim Thần Vũ cũng không chịu nghe La Cường giải thích. Lúc này, hắn lại quất đòn thứ hai về phía La Cường.
La Cường tiếp tục né tránh, lần né tránh này, ông ta càng để lộ ra sự chật vật.
"Kim Thần Vũ, tôi không phải phản đồ, tôi muốn tìm gia chủ, tôi phải giải thích."
"Đoạn video kia căn bản không phải do tôi đập, cậu đang đổ oan cho tôi."
Kim Thần Vũ cũng không định dừng lại, giọng nói của hắn tràn ngập sự bá đạo và quả quyết: “Tôi nói ông là phản đồ thì ông chính là phản đồ.”
"Cậu có ý gì?"
La Cường không hiểu gì cả, sau đó cảm thấy sợ hãi không thôi, sao ông ta lại có cảm giác giống như con dê bị bắt gánh tội thay vậy chứ?
Cậu bảo phản đồ là tôi thì chính là tôi, cậu như vậy chẳng phải vu oan giá hoạ hay sao?
Hay là Kim Thần Vũ cậu muốn giết người diệt khẩu
Trong lúc nhất thời, La Cường nghĩ ra một khả năng cực kỳ đáng sợ. Nhưng lúc này ông ta không kịp suy nghĩ thêm bởi vì đòn thứ ba của Kim Thần Vũ đang bay về phía ông ta.