Đương lúc Phó Văn Tuấn đọc được một nửa bài văn này, cậu đột nhiên ngừng lại, cậu giống như nhớ ra chuyện gì đó, rồi bỗng nhiên khẽ giật mình.
Bài văn này ý nghĩa quá sâu xa, dựa theo tuổi tác của Phó Gia Tuấn, cậu phản ứng như vậy cũng rất bình thường.
Sự im lặng của Phó Văn Tuấn khiến cho cả phòng học bỗng chốc trở nên yên tĩnh, tất cả học sinh không hẹn mà cùng nhìn về phía Phó Văn Tuấn, không rõ rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.
Sự yên tĩnh này kéo dàu trọn vẹn mười giây, sau đó Phó Gia Tuấn đột nhiên nhìn về phía cửa sổ.
Sau đó cậu lập tức nhìn thấy một người vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, dáng vẻ tiều tuỵ như không còn sống được bao lâu nữa kia.
Trong thoáng chốc, đầu óc của Phó Gia Tuấn giống như trống rỗng, mãi một lúc lâu sau cậu mới phản ứng lại.
Những người khác trong thôn Thanh Hà có lẽ không nhận ra Phó Văn Lâm, nhưng Phó Gia Tuấn tuyệt đối có thể nhận ra, dù sao ông cũng là bố của cậu.
“Các em, tạm thời các em tự học giúp thầy.”
Phó Gia Tuấn dặn dò một câu, sau đó đặt sách giáo khoa xuống, đi ra khỏi phòng học.
Phía bên ngoài phòng học là một bãi cỏ dại, mặc dù chuyện đứng im một chỗ đối với Phó Văn Sinh mà nói cũng rất phí sức nhưng ông vẫn cố đứng ở đó.
Lê Dung muốn đi qua dìu ông nhưng lại bị Phó Văn Lâm từ chối.
Phó Văn Lâm sắp gặp được con trai của mình, ông không muốn để người khác đỡ, ông muốn đứng thẳng, dùng tư thái bình thường gặp con trai của chính mình.
Có lẽ trước khi chết ông muốn lưu lại một ấn tượng vĩ đại cho con trai của chính mình.
Lúc này Phó Gia Tuấn đã từ bên kia đi tới, còn khoảng năm mét nữa là đến gần Phó Văn Lâm thì cậu dừng lại.
Hai bên nhìn nhau khoảng một phút, trong một phút này thời gian không gian dường như đều dừng lại.
Cuối cùng vẫn là Phó Văn Lâm mở miệng trước, ông cất tiếng hỏi Phó Gia Tuấn.
“Con có thể ôm bố một cái được không?”
Phó Gia Tuấn không trả lời, cậu cũng không tỏ ra quá khích, cậu không giận cũng không vui, trên khuôn mặt cũng không để lộ sự căm hận dành cho Phó Văn Lâm.
Nhưng ánh mắt của cậu rất xa lạ, ánh mắt ấy nhìn về phía Phó Văn Lâm giống như ông chỉ là một người lạ vậy.
Cậu không trả lời nhưng lại lắc đầu như đưa ra đáp án.
Phó Văn Lâm tựa hồ đã sớm đoán được câu trả lời này, cho nên ông cũng đã chuẩn bị tâm lý trước.
Nhưng khi câu trả lời này thành thực, trong lòng ông vẫn có chút thất vọng.
“Vậy con có thể gọi bố một tiếng bố được không?”
Phó Gia Tuấn vẫn không trả lời, như cũ lắc đầu.
“Vậy… Con có thể nói cho bố biết mộ mẹ con ở chỗ nào được không?”
Lần này, Phó Gia Tuấn chỉ về một ngọn núi phía sau núi Thanh Hà.
"Bố biết rồi!"
Phó Văn Lâm hút sâu một hơi, sau đó lấy ra một tấm thẻ ngân hàng đưa cho Phó Gia Tuấn: “Con có thể lấy nó được chứ?”
Phó Gia Tuấn quả quyết lắc đầu.
Sau đó cậu không nhìn Phó Văn Lâm thêm một cái nào, quay người đi vào trong phòng học.
Không bao lâu sau trong phòng học lại một lần nữa vang lên tiếng đọc bài, nhưng lần này bọn trẻ đọc bài không phải là “Tấm lưng” mà đổi thành “Tĩnh Dạ Tứ”.
“Chú Phó, dù sao chú cũng là bố của anh ấy, anh ấy đối xử với chú như vậy thật là quá đáng!”
Lê Dung đứng bên cạnh cảm thấy tức giận bất bình thay ông, thậm chí cô còn muốn vào phòng học lý luận với Phó Gia Tuấn.
Nhưng cuối cùng cô vẫn bị Phó Văn Lâm cản lại.