Nhưng cái giá của trận chiến này, thật sự quá lớn.
Cao thủ đông đảo của nhà họ Lôi thương vong hơn một nửa, phủ Trạng Nguyên thương vong quá nửa, cao thủ nhà họ Kiều hầu như bị diệt hoàn toàn, cao thủ nhà họ Viễn thương vong hơn một nửa, Hang Sói cũng thương vong thê thảm như vậy... Cuối cùng, thắng lợi mà trận đánh này có được, là xác chết khắp nơi.
Cho dù là Trần Hùng, cũng xém chút nữa là mất mạng trong tay Thái Tuế.
Thế nhưng cuối cùng, bọn họ vẫn tiếp tục sống sót.
Lúc này đã quá nửa đêm, đám mây đen bao phủ phía trước mặt trăng dần dần tan biến, ánh trăng bắt đầu trở nên mềm mại hiền hòa, tỏa ánh sáng lên hòn đảo nhỏ.
Trên một ngọn đồi nhỏ phía bên kia, đám người Thanh Long và Mã Dương dùng kính viễn vọng quân dụng quan sát toàn bộ quá trình của trận đại chiến này.
Xem đến phút cuối cùng, Mã Dương không thể nói ra được câu gì, còn Thanh Long cũng yên lặng một lúc lâu.
“Quá mạnh mẽ.”
Một lúc lâu sau, Thanh Long mới nhịn không được thốt ra ba chữ như vậy, giọng điệu tràn đầy ý cảm phục.
Nhìn vào thực lực mạnh mẽ của Trần Hùng và Thái Tuế, Thanh Long hổ thẹn mình không bằng, mà không chỉ có mình ông ta, sợ rằng cả Thanh Cảnh Môn này, cũng không tìm được một người có thể sống sót sau khi chiến đấu với hai người bọn họ.
“Trần Hùng... thắng rồi”
Mã Dương tự châm cho mình một điếu thuốc, vào lúc đốt thuốc ông ta phát hiện hai tay mình đang không tự chủ được mà run rẩy.
“Thủ lĩnh, vừa rồi sức chiến đấu của Trần Hùng và Thái Tuế đột nhiên tăng lên gấp bội, chuyện này rốt cuộc là thế nào vậy?”
Thanh Long trả lời nói: “Theo nghiên cứu khoa học, năng lực tiềm ẩn của mỗi người chỉ được thân thể khai thác sử dụng chưa tới một phần trăm, vừa rồi tiềm lực trên người Thái Tuế đã bị Trần Hùng ép phải bùng phát ra.”
“Cho nên ông ta mới có thể mạnh đến như vậy, những loại tình huống như thế này, cũng chỉ có cao thủ cấp cao nhất mới có thể làm được, người bình thường, không thể ép buộc tiềm lực mạnh mẽ này bộc phát ra thông qua nhân tố vật lý bên ngoài.”
Mã Dương gật đầu nói: “Sau đó, Trần Hùng cũng bị ép phải bùng nổ tiềm lực.”
Nhưng mà, Thanh Long lại lắc đầu, nói: “Không biết tại sao, nhưng tôi luôn có cảm giác, Trần Hùng không phải do bị ép buộc mới xuất hiện tình trạng đó, cậu ta thực sự quá kỳ dị.”
“Sao lại kỳ dị?”
“Tôi cũng không biết.”
Thanh Long quả quyết lắc đầu, nói: “Đừng hỏi nữa, trận chiến đã có kết quả rồi, cho người đi thu dọn chiến trường đi.”
“Vâng, thủ lĩnh!”
Mã Dương lấy bộ đàm ra, bắt đầu điều động các thành viên Thanh Cảnh Môn đã chờ ở xung quanh từ trước vào rừng cây nhỏ, thu dọn chiến trường.
Trận đại chiến đã kết thúc, cùng với việc Thái Tuế ngã xuống, bọn họ đã thua trận chiến này.
Có Thanh Cảnh Môn chứng kiến, kết cục kế tiếp của miền Nam, đều tận diệt trong tay Trần Hùng.
Trên một chiếc du thuyền ở Đảo Vô Danh, Viễn Trọng Chi vẫn luôn đứng ở trên boong tàu chờ tin tức.
Ba tiếng đồng hồ trôi qua, ông ta bị sự chờ đợi vô tận dày vò.
Trận đánh khí thế ngất trời trên đảo Vô Danh, dù là ở khoảng cách xa mấy trăm mét cũng vẫn âm ỉ lọt vào tai.
Nhưng sau khi biết chính xác đám người Trần Hùng đã đánh thắng trận chiến, Viễn Trọng Chi lại trở nên bình tĩnh một cách kỳ lạ.
“Thắng rồi!”
Viễn Trọng Chi yên lặng một khoảng thời gian thật dài, rốt cuộc phun ra hai chữ này.
Sau đó, trên mặt ông ấy hiện ra một tia tươi cười nhẹ nhàng.
Cùng lúc đó, ở thành phố Bình Minh cách xa ngàn dặm, Lâm Ngọc Ngân vốn đã tiến vào mộng đẹp đột nhiên bừng tỉnh từ trong mơ.
Cô ngồi dậy trên giường, mồ hôi ướt đẫm toàn thân.
Lúc nãy cô vừa mơ thấy một cơn ác mộng, trong mơ Trần Hùng cả người đầy máu nói lời từ biệt với cô, sau đó cô nhìn thấy Trần Hùng rơi vào địa ngục Vô Gian.
Lâm Ngọc Ngân trong mộng khóc đến lả cả người đi, lúc cô bừng tỉnh dậy, trên mặt cũng đã tràn đầy nước mắt.