Kim Thần Vũ đứng ở trên ca nô nhìn chằm chằm vào Dạ Tu La, có một đám người mặc áo đen đang đứng phía sau anh ta, nhưng trong mắt Kim Thần Vũ, lúc này chỉ còn nhìn thấy mỗi Dạ Tu La.
“Chào mừng gia nhập.” Dạ Tu La nói, sau đó tung một sợi dây thừng về phía Kim Thần Vũ.
Kim Thần Vũ bắt lấy một đầu dây thừng, tung người, nhảy thẳng lên boong của con tàu gỗ đó.
“Nghe nói, anh cũng là kẻ thù của Trần Hùng?” Kim Thần Vũ hỏi.
Dạ Tu La cười ha hả, trả lời: “Kẻ thù cũ!”
Sau đó, thuyền gỗ quay đầu, lao thẳng về phía hồ nước rộng lớn ở phía xa.
Từ đây, với sự thất bại của điện Thái Tuế và nhà họ Kim, trận đại chiến ở phía Nam hoàn toàn kết thúc.
Đồng thời, trận chiến này được Thanh Cảnh Môn giám sát, nếu như điện Thái Tuế và nhà họ đã Kim thất bại rồi, thì bọn họ cũng phải trả cái giá tương ứng.
Sau trận chiến, do Thanh Cảnh Môn dẫn đầu, giải tán điện Thái Tuế và Nhà họ Kim, sau trận chiến, hai gia tộc quyền thế nhất phương Nam hoàn toàn bị sụp đổ.
Căn cứ vào giao hẹn từ lúc đầu của Trần Hùng và Viễn Trọng Chi, Trần Hùng phụ trách tranh đấu giành thiên hạ, còn Viễn Trọng Chi phụ trách cai quản.
Hiện giờ thiên hạ đã giành xong, phải điều chỉnh xử lý các thế lực ở phía Nam như thế nào, miếng bánh kem này phải phân chia với phủ Trạng Nguyên và nhà họ Lôi ra sao, giao cho Viễn Trọng Chi toàn quyền xử lý.
Viễn Trọng Chi không thể trở thành Nam Vương, suy cho cùng ngay từ đầu Trần Hùng đã nhận lời với phủ Trạng Nguyên và nhà họ Lôi, nếu như trận chiến này bọn họ thắng, thì sau này ba bên sẽ chung sống hoà bình với nhau, vậy nên về sau, phía Nam rất có khả năng sẽ ra đời ba gia tộc hạng nhất.
Kể từ đó, mấy năm sau, phía Nam sẽ không còn yếu hơn phía Bắc, chính thức hình thành cục diện Nam Bắc song hành.
Chẳng qua tất cả những thứ này, đều không quan trọng đối với Trần Hùng.
Tiếp đến, anh sẽ nhanh chóng phải đối mặt với gia tộc phía Bắc của mình. Hiện giờ ba đầu sỏ ở phía Nam đều đã trở thành bạn bè của Trần Hùng, sau này khi đối mặt với nhà họ Trần ở phía Bắc, trong lòng anh cũng tăng thêm không ít tự tin.
Bên cạnh đó, trận chiến này quá mức bi thảm. Cho dù là Viễn Trọng Chi hay là phủ Trạng Nguyên, hoặc là nhà họ Lôi thì đều cần phải mất một quãng thời gian rất dài để khôi phục lại như ban đầu.
Đồng thời, Hang Sói cũng tổn thất thê thảm, tuần thứ hai sau khi đại chiến chấm dứt, toàn bộ các thành viên Hang Sói đã về tới thành phố Bình Minh.
Ngày thứ hai sau trận đại chiến, Trần Hùng mới tỉnh lại, bởi vì bị thương quá nặng nên anh phải nằm luôn trên giường ba ngày.
Sau đó nữa, anh lại tĩnh dưỡng thêm mấy ngày, bỏ ngoài tai cảnh cáo của bệnh viện mà tự ý xuống giường.
Thể chất của anh thật sự mạnh mẽ tới mức gần như là điên cuồng, bị thương nặng như thế, nếu như là người bình thường, sợ rằng đã phải nằm ở trên giường nhiều năm.
Nhưng Trần Hùng trước sau chỉ mất khoảng một tuần là đã có thể xuất viện.
Tuy rằng vết thương trên người Trần Hùng vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, nhưng đối với anh chuyện này không có gì đáng ngại.
Sở dĩ Trần Hùng muốn vội vã xuất viện là vì anh muốn gặp lại bà xã và con gái trong thời gian sớm nhất, anh đang nóng lòng muốn trở về nhà.
Trên máy bay trở về thành phố Bình Minh, Trần Hùng ngồi ở vị trí gần cửa sổ, anh nhìn mây trắng không ngừng trôi qua bên ngoài không trung, không biết rốt cuộc trong lòng đang suy tính điều gì.
Người ngồi bên cạnh anh chính là Lạc Tiến.
“Thủ lĩnh, lần trước quyết chiến với Thái Tuế, anh lại xuất hiện tình trạng này, tôi thấy có chút lo lắng...”
“Lo lắng gì?”
Trần Hùng cười cười: “Bệnh viện cũng không tìm ra được rốt cuộc tôi bị vấn đề gì, tất cả các chỉ số đều rất bình thường, cho nên, cậu cũng không cần lo lắng quá.”
“Nhưng mà, máu trong cơ thể anh, không bình thường.”
“Ai nói vậy?” Trần Hùng nói: “Rất bình thường mà, nên cậu cũng không cần quá để ý đâu.”
“Thủ lĩnh, anh thật sự không cảm nhận được trong cơ thể mình có gì không ổn sao, lúc trước khi ở nước ngoài, mỗi lần anh xuất hiện tình trạng này, lúc sau sẽ...”