“Đủ rồi Lạc Tiến.”
Trần Hùng thẳng thắn ngắt lời Lạc Tiến, nói: “Tôi sắp được gặp bà xã và con gái tôi rồi, tôi đang rất vui đấy, cậu đừng phá hoại tâm trạng của tôi chứ.”
“Được rồi, thủ lĩnh.”
Dứt lời, Trần Hùng lại một lần nữa xoay người nhìn bên ngoài máy bay, dường như đang suy tư gì.
Một tiếng đồng hồ sau, máy bay dừng ở sân bay của thành phố Bình Minh, Trần Hùng theo sau Lạc Tiến từ cổng t3 đi ra bên ngoài.
Phía ngoài, Lâm Ngọc Ngân dắt theo Lâm Thanh Thảo đã chờ ở đó từ sớm.
“Cha.”
Vừa nhìn thấy Trần Hùng, Lâm Thanh Thảo liền lập tức chạy ngay về phía anh.
“Bé Thảo.”
Trần Hùng ngồi xổm xuống, mở rộng vòng tay.
Hai cánh tay anh là tay người luyện võ nên rất mạnh, vốn dĩ chỉ cần dùng một tay đã có thể nâng con gái lên cao, vậy mà lúc này, khi Lâm Thanh Thảo bổ nhào vào trong lòng ngực Trần Hùng, anh lại bị bé xô ngã xuống trên mặt đất.
Trần Hùng rên lên một tiếng, bên trong giọng nói lộ ra một chút đau đớn.
“Cha, cha làm sao vậy?”
Lâm Thanh Thảo hoảng sợ, vẻ mặt căng thẳng lo lắng nhìn Trần Hùng.
Trần Hùng gắng hết sức kéo ra một tia cười dịu dàng, nói: “Cha không sao hết bé Thảo, cha không sao.”
Anh cố ôm Lâm Thanh Thảo đứng lên, tuy rằng cơ thể đã phục hồi rất tốt, nhưng trên người anh có rất nhiều vết thương vẫn chưa kịp khép lại.
Lâm Ngọc Ngân chạy tới, nhìn sắc mặt tái nhợt của Trần Hùng, cô đau lòng đến mức nói không nên lời.
“Bé Thảo ngoan, mau xuống dưới đi, đừng bắt cha con bế nữa nha.”
Lâm Thanh Thảo rất hiểu chuyện, đồng ý cho Trần Hùng thả bé xuống dưới.
Sau đó, Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân cách Lâm Thanh Thảo nhìn nhau, lần này hai người đối diện nhìn nhau rất lâu.
Nước mắt Lâm Ngọc Ngân đã dâng đầy bên trong hốc mắt, cô vừa khóc vừa bước về phía Trần Hùng.
Trần Hùng dùng sức ôm chặt Lâm Ngọc Ngân, nói: “Ngọc Ngân, anh đã trở về rồi!”
“Em sợ quá, sợ anh sẽ không thể trở về nữa.”. Truyện Trinh Thám
Lâm Ngọc Ngân nức nở không thành tiếng, Trần Hùng nói: “Anh đã hứa với em rồi, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, anh cũng sẽ trở về tìm em, đi thôi, chúng ta trở về nhà.”
Nhìn khung cảnh ấm áp mà lại cảm động này, Lạc Tiến ở phía sau dùng tay vỗ lên trán mình mấy cái, trong lòng khó tránh khỏi có chút ghen tị.
“Ôi, làm tôi cũng muốn kết hôn liền luôn rồi đây.”
“Quanh năm sống lang thang phiêu bạt bên ngoài, không có nơi ở cố định, về tới nhà cũng không có cơm nóng mà ăn. Thủ lĩnh đúng là thủ lĩnh, chuyện gì cũng dẫn trước chúng tôi một bước.”
Trần Hùng quay đầu lại trừng mắt liếc Lạc Tiến một cái, nói: “Bớt đánh rắm ở đây đi, đến nhà tôi đi, mẹ vợ tôi đã chuẩn bị cho chúng ta một bàn đồ ăn ngon ở nhà rồi.”
Trong lòng Lạc Tiến càng thêm ghen tị, đỏ mắt chửi rủa: “Khoe khoang, anh là đồ khoe khoang đáng ghét.”
Trần Hùng lái xe trở về biệt thự núi Vọng Nguyệt.
Trần Hùng nói không sai, biết hôm nay anh trở về, mẹ vợ anh Lưu Ánh Nguyệt đã chuẩn bị xong từ sớm một bàn thức ăn ngon lành, Lạc Tiến cũng đi theo Trần Hùng ăn chực một bữa.
Trên bàn ăn, người một nhà cùng nhau hoà thuận vui vẻ ăn cơm.
Nhưng ăn đến nửa bữa, Trần Hùng lại nhìn ra được Lưu Ánh Nguyệt hình như là có tâm sự nào đó.
“Mẹ, mẹ có gì muốn nói thì cứ nói ra đi.”
Lưu Ánh Nguyệt dừng một chút, lời nói đã đến bên miệng, lại không biết phải nói ra thế nào.