“Nhà họ Thẩm, đã mời được một vị cao thủ như thế nào, mà lại có thể ngăn cản đám cáo thủ mà Lục Đỉnh Thiên đem từ phương bắc trở về vậy?”
Người đàn ông trung niên lắc đầu nói: “Tên họ cụ thể thì không rõ lắm, nhưng mà nghe nói vị cao thủ đó còn rất trẻ tuổi.”
“Đến cả người đứng đầu nhà họ Thẩm cũng phải cung kính gọi một tiếng anh Hùng, nói không chừng hôm nay vị cao thủ kia thay mặt nhà họ Thẩm tham gia thi đấu võ đài lần này.”
“Anh Hùng?”
Lưu Trọng theo bản năng liền quay đầu lại nhìn về phía Trần Hùng. “Anh Hùng sao, còn cùng tên với anh nữa đó?”
“Xem ra, những người mang tên Hùng, cũng không phải tất cả đều là kẻ vô dụng.” “Ít nhất vị anh Hùng này, thật sự là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất.”
“Trần Hùng, anh nói xem, anh và người đấy đều chung tên mà tại sao sự chênh lệch giữa mấy người lại lớn như vậy chứ?”
Đối mặt với mấy lời nói bẩn thỉu của Lưu Trọng, Trần Hùng cũng lười phản bác lại.
Nếu lát nữa anh ta biết anh chính là vị anh Trần mà anh ta nói trong miệng kia.
Cũng không biết con ngươi trong mắt của anh ta có bị điều này làm cho chạy ra ngoài không nhỉ.
Lúc này, ở khu vực của liên minh bên kia!
Nhìn thấy nơi này ngày xưa đều là đầy ắp người ngồi nhưng nay lại còn trống đến một phần ba chỗ ngồi. Sắc mặt của toàn bộ những người đại diện liên minh ở đây đều có chút khó coi.
Đặc biệt là Thẩm Anh và Hứa Hoàng Nam đại diện cho bốn gia tộc lớn, lúc này sắc mặt lại càng khó coi hơn.
“Ông chủ Thẩm, hôm qua không phải ông nói hôm nay sẽ tìm vị cao thủ anh Trần kia tới đây giúp thi đấu võ đài, thay liên minh thành phố Lâm Giang chúng ta giải quyết nguy cơ sao.”
“Vì sao đến tận bây giờ, anh ta vẫn chưa đến đây vậy?”
Hứa Hoàng Nam quay đầu nhìn xung quanh, phát hiện trong đám người Thẩm Anh không hề có ai tên anh Trần cả, trong lúc nhất thời cũng có chút nóng nảy.
Thực ra trong lòng Thẩm Anh lúc này cũng đang vô cùng lo lắng, từ lúc ông ta đi vào đây cho đến tận bây giờ, vẫn luôn tìm kiếm bóng dáng của Trần Hùng.
Nhưng bởi vì Trần Hùng lúc này đang ngồi ở những hàng ghế sau cùng, nên Thẩm Anh hoàn toàn không hề nhìn thấy anh đâu.
Cho nên, ông ta cũng không xác định được hôm nay Trần Hùng, rốt cuộc có đến đây hay không.
“Mỹ Ngọc, hôm nay anh Trần sẽ không quên mất hẹn của chúng ta chứ?”
Lương Mỹ Ngọc nhíu mày, nói: “Yên tâm đi, nếu người ta đã đồng ý với chúng ta rồi, thì nhất định sẽ tới.”
Nhưng vào đúng lúc này!
Có một người đàn ông năm nay đã hơn bốn mươi tuổi ngồi ở bên cạnh Hứa Hoàng Nam, dáng người cường tráng, cơ thể người đàn ông rắn chắc cũng truyền đến một âm thanh khinh thường.
“Cái gì mà anh Hùng chứ, tôi sợ là anh ta không dám tới đây rồi.”
“Nhưng mà không đến cũng tốt.”
“Cái tên Lục Đỉnh Thiên kia không phải là từ phương bắc mời tới được vài tên cao thủ thôi sao, như vậy không đủ để khiến tôi phải sợ hãi.”
“Đến lúc đó Hồng Vũ tôi sẽ lên đài, đến lúc đó đám cao thủ đến từ phương bắc kia nhất định sẽ thất bại thảm hại, giúp liên minh thành phố Lâm Giang của mấy người giải quyết nguy cơ.”
Nhìn vào ngoại hình và khí chất của ông ta, người đàn ông tên Hồng Vũ này quả thức có chút bất phàm.
Nhưng loại người có thái độ và ngữ khí kiêu căng tự đại như ông ta, cũng làm cho Thẩm Anh và Lương Mỹ Ngọc cảm thấy rất không thoải mái.
“Vị này chính là?”
Hứa Hoàng Nam vội vàng trả lời: “Đây là Hồng Vũ.”
“Đây chính là siêu cấp cao thủ mà tôi đã bỏ ra một số tiên lớn để mời về.
“Hồng Vũ sinh ra trong gia đình nhà võ, từ nhỏ đã luyện tập hồng quyền, đến năm mười ba tuổi, đã đạt được chút thành tựu.
“Năm hai mươi tuổi, luyện thành hồng quyền.”
“Hiện giờ, ông ta ở thành phố bên kia chính là tiếng tăm lừng lẫy.’ “Trước kia Hồng Vũ từng đánh ở võ đài ngầm, chiến tích vô cùng huy hoàng, duy trì lịch sử ba mươi sáu năm liên tiếp toàn thắng mà không hề có thất bại!”