“Sinh đôi!”
Trần Hùng sửng sốt hai giây, vợ anh mang thai đôi.
“Ha ha.”
Ngay sau đó Trần Hùng bật cười thành tiếng, anh bế Lâm Ngọc Ngân lên: “Bà xã, thật vậy sao, có thật là sinh đôi không?”
Lâm Ngọc Ngân lại liếc Trần Hùng một cái, nói: “Không lẽ còn giả được sao?”
“Ừm.”
Trần Hùng hôn một cái thật mạnh lên má Lâm Ngọc Ngân: “Bà xã của anh thật là giỏi nha, cho anh luôn một cặp sinh đôi.”
“Là anh lợi hại.”
Nghe được tin này, Trần Hùng vui mừng phát điên, không lâu nữa, anh sẽ trở thành cha của ba đứa trẻ.
Đồng thời, Trần Hùng cảm giác được áp lực càng thêm lớn, trách nhiệm cũng càng thêm nặng nề.
Màn đêm buông xuống, vùng ngoại ô Hang Sói.
Đêm nay, Hang Sói không có khí thế ngất trời như trước đây, toàn bộ Hang Sói một mảnh an tĩnh, ngay cả đám sói xanh và chó ngao Tây Tạng trước đây cứ đêm đến là kêu la inh ỏi, tối nay lại giống như có linh tính, tất cả đều theo khuôn phép mà ngậm chặt miệng.
Trên mảnh đất trống phía sau Hang Sói mọc lên rất nhiều nấm mồ. Toàn bộ thành viên của Hang Sói lúc này đều đứng ở đây, trong tay bưng chén rượu, kính những anh em đã mất đi của mình.
Trận chiến trên đảo Vô Danh, Hang Sói có hai mươi chín thành viên, đã chết mất mười hai người, trong đó có cả những người xếp mười thứ hạng đầu ở Hang Sói như Dương Thuyết Hải.
Hiện giờ Hang Sói chỉ còn lại mười bảy người, cái gọi là mạnh sống yếu chết có nghĩa là, những người có thể sống sót, chắc chắn là những người mạnh nhất.
Không khí vô cùng nặng nề, sắc mặt người nào cũng nghiêm trang kính cẩn.
Bên trong sự nghiêm trang đó, còn chứa một tia đau đớn.
Những người đã chết này, toàn bộ đều là anh em tốt nhất của bọn họ, bây giờ đều đã đi rồi, các anh em muốn tiễn họ một đoạn đường cuối cùng.
“Cạn ly!”
Thẩm Đại Lực giơ chén rượu trong tay lên, uống nửa chén, sau đó đổ nửa chén còn lại xuống mặt đất.
Các thành viên còn lại của Hang Sói cũng làm theo, sau đó khom lưng cúi chào những nấm mồ trước mặt.
“Các anh em, mọi người hãy yên nghỉ đi, những người còn sống chúng tôi, sẽ mang theo một phần của các anh em, tiếp tục chiến đấu.”
Sau đó, thành viên Hang Sói đứng tại chỗ thành một hàng, mặc niệm.
Trận chiến này là trận chiến bi thảm nhất của Hang Sói, nhưng đồng thời cũng là trận đấu khiến cho Hang Sói hoàn toàn thay da đổi thịt.
Trần Hùng và Lạc Tiến đứng cạnh một chiếc Cadillac cách đó không xa, hai người đang hút thuốc.
Lạc Tiến lấy kính râm trên mũi xuống, treo ở trước ngực, anh ta hít thật sâu một ngụm thuốc trong tay, thở dài nói: “Thủ lĩnh, có lúc tôi không thể không bội phục anh, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, đã có thể bồi dưỡng ra được một đám người như thế này.”
“Nhìn thấy bọn họ, tôi giống như nhìn thấy được Thiên Tội ngày xưa.”
Nhắc tới Thiên Tội, trong lòng Lạc Tiến cũng khó tránh khỏi cảm giác đau đớn. Trận chiến năm đó đúng là quá thảm, đánh tới cuối cùng, Thiên Tội chỉ còn lại bốn người, mà trận chiến ấy, Thiên Tội cũng giống như Hang Sói hiện giờ, dùng chính tính mạng và máu tươi để viết ra hành khúc và tôn nghiêm của họ.
Trần Hùng cũng hút một ngụm thuốc lá trong tay, nói: “Bắt đầu từ lúc này, tôi sẽ chính thức giao cho bọn họ cái tên ‘Thiên Tội’.”
Tay Lạc Tiến đột nhiên run lên, trên mặt hiện rõ vẻ không thể tưởng tượng được: “Thủ lĩnh, anh muốn tổ chức lại Thiên Tội sao?”
“Đúng vậy.”
Trần Hùng gật đầu nói: “Đêm nay tôi sẽ đưa bọn họ đến căn cứ của Thiên Tội ở nước ngoài, tôi muốn thành lập lại Thiên Tội.”
Lạc Tiến bắt đầu hưng phấn: “Mẹ kiếp, đã ba năm rồi, sư tử át chủ bài của Thiên vương điện chúng ta, cuối cùng đã muốn thành lập lại Thiên Tội rồi, ha ha ha.”
Trần Hùng nói: “Tôi đã liên hệ xong với Thương Long, tối nay, cậu dẫn bọn họ đến căn cứ của Thiên Tội đi.”