Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Điện Đức Hoàng (Trần Hùng)

Có điều nghĩ kĩ lại thì chuyện này cũng không có gì khó tin lắm, dù sao mỗi người đều có suy nghĩ của mình, có những người có thể làm ra hành vi khiến người khác không tài nào tưởng tượng nổi, thế nhưng trong mắt bọn họ thì cũng bình thường thôi.

“Cậu ngạc nhiên lắm sao?” Thanh Long cười nói: “Bai Hổ phản bội Thanh Cảnh Môn nên Thanh Cảnh Môn chúng tôi đương nhiên không công nhận thân phận của Bai Hổ rồi, mà chính bản thân ông ta cũng coi thường thân phận này, vì thế sau khi ông ta phản bội Thanh Cảnh Môn thì sửa lại tên là Thần Hổ.”

“Ồ!”

Trần Hùng cầm cái tách lên, uống một ngụm trà lớn, nói: “Thật ra thì tôi cũng không ngạc nhiên mấy. Ông nói xem, tại sao Thần Hồ lại muốn phản bội Thanh Cảnh Môn các ông?”

Thanh Long trả lời: “Thật ra cũng không tính là phản bội. Nói thế nào nhỉ, chỉ có thể nói là ông ta bị tham vọng làm cho mê muội, bị tham vọng điều khiển, bước lên một con đường không lối thoát, mà một khi bước lên con đường không lối thoát ấy rồi thì ông ta không thể quay đầu lại được nữa.”

“Tôi muốn nghe tường tận.” Trần Hùng nói.

Thanh Long hít sâu một hơi, nói: “Chuyện là thế này, khoảng hơn hai năm trước, ở chỗ biển Bắc có một vùng biển, người ta phát hiện ra có một chiếc tàu bị đắm ở vùng biển đó, trong con tàu đắm đó có chứa khoảng trên dưới một tấn vàng.”

“Cái đậu...”

Suýt nữa thì Trần Hùng phun luôn ngụm trà trong miệng ra ngoài. Sao nghe cái mở đầu này cứ giống giống phim “Cướp biển vùng Caribbean” là thế nào ấy nhỉ?

Thanh Long không để ý đến sự kinh ngạc của Trần Hùng, ông ta nói tiếp: “Sau khi người ta phát hiện ra chiếc tàu đắm đó thì các bộ ban ngành địa phương có cử những người chuyên làm việc này tiến hành trục vớt. Thế nhưng không biết ai loan truyền tin trên tàu có vàng ra ngoài, khiến một số đội cướp biển ở quanh vùng đó chú ý.”

“Chính quyền địa phương muốn đảm bảo việc trục vớt chiếc tàu đắm này được tiến hành thuận lợi nên đã tìm đến Thanh Cảnh Môn, mong Thanh Cảnh Môn chúng tôi có thể cử người đi trục vớt cùng với bọn họ, giúp bọn họ đánh lại đám cướp biển có ý định đến cướp vàng.”

“Mà một tấn vàng có giá trị quá mức kinh khủng nên Thần Hổ, lúc ấy ông ta vẫn là môn chủ của Thanh Cảnh Môn khu vực phía bắc, quyết định tự thân dẫn người đi theo các bộ ban ngành địa phương trục vớt vàng.”

“Có vớt được không?” Trần Hùng hỏi.

Thanh Long gật đầu: “Đương nhiên là vớt được, có điều chính vì một tấn vàng này nên tham vọng của Thần Hổ mới bành trướng một cách khủng khiếp.”

Ông ta nói đến đây là Trần Hùng đã đoán được đại khái những chuyện xảy ra sau đó rồi.

“Bởi vậy nên sau khi vớt được vàng lên, Thần Hổ không đem một tấn vàng này về cho chính quyền địa phương, mà ngược lại ông ta nuốt luôn một tấn vàng đó?”

“Đúng vậy.”

Thanh Long than thở: “Thật ra ngay từ lần đầu tiên khi Thần Hổ nghe được tin tức này thì ông ta đã nảy lòng tham rồi, bởi vậy ông ta đã liên lạc với cướp biển ngay từ lúc đó.”

“Sau khi trục vớt được một tấn vàng này lên, ông ta giết chết tất cả các nhân viên chính phủ đi theo, trong số đó còn bao gồm rất nhiều người trong Thanh Cảnh Môn đã đi theo ông ta nhiều năm.”

“Nói chung, lúc đó bất cứ ai phản đối ông ta thì đều bị ông ta giết chết hết, nếu chịu theo ông ta thì đi cùng đám cướp biển, chở theo một tấn vàng chạy trốn đến Nhật Bản.”

Nói tới đây, Thanh Long không kể tiếp nữa, khóe mắt ông ta hơi đỏ lên, có thể thấy được ông ta đang cực kì đau buồn.

“Ông và Thần Hổ là bạn bè ư?” Trần Hùng thấy được một ít manh mối từ phản ứng này của Thanh Long.

Thanh Long cũng không ngại gì, gật đầu thừa nhận luôn: “Nói đúng hơn thì chúng tôi là anh em tốt cùng vào sinh ra tử với nhau.”

“Hồi ấy chúng tôi đều vào cùng một đơn vị, sau đó từ một tên lính mới trở thành bộ đội đặc chủng, sau đó nữa thì chúng tôi được Thanh Cảnh Môn đánh giá cao, bước dần từng bước một từ vị trí thấp nhất ở Thanh Cảnh Môn trở thành một trong Môn Chủ tứ phương như bây giờ.”

“Lúc ấy chúng tôi luôn mong muốn được trừ gian diệt ác, tôi cho rằng cả đời chúng tôi đều như thế, nhưng không ngờ những lý tưởng và hoài bão ấy lại không thể đứng vững trước tham vọng nguyên thủy nhất.”
Nhấn Mở Bình Luận