“Tớ có một người bạn đến dự tiệc, tớ cũng đi theo ăn chực uống chực ấy mà.” Trần Hùng cười đáp.
“Ăn chực uống chực!”
Triệu Hiền Quyên nhất thời không nhận ra Trần Hùng chỉ đang nói đùa, cô cảm thấy có chút mất mát, xem ra những năm này Trần Hùng ở nước ngoài sống không tốt lắm, đến ăn uống cũng phải giảm bớt.
“Trần Hùng, nếu cậu thực sự có khó khăn gì, cậu có thể nói cho tớ biết.” Triệu Hiền Quyên nói.
Trần Hùng giật mình, có hơi không thể giải thích được, cô ấy nhìn kiểu gì ra anh khó khăn vậy.
Trần Hùng vội vàng cười nói: “Cậu hiểu lầm rồi Hiền Quyên, tớ thì có thể có khó khăn gì chứ, vẫn ăn uống bình thường mà.”
Nói xong, anh cầm một ly rượu đỏ bên cạnh đưa cho Triệu Hiền Quyên, nói: “Nếu như đã gặp lại rồi thì chúng ta hãy uống một ly đi.”
Ngày thường Triệu Hiền Quyên ít khi uống nhiều, ngay cả khi Lưu Soái rủ cô đi uống rượu, cô cũng lười phải nể mặt.
Nhưng mà Trần Hùng mời cô uống rượu, cô nhất định sẽ không từ chối, cô cầm lấy ly rượu mà Trần Hùng đưa, cười nói: “Không ngờ trong một ngày lại có thể gặp được cậu hai lần, xem ra chúng ta vẫn có duyên như vậy, nào, chúng ta hãy làm một ly.”
Trần Hùng cười uống cạn rượu vang đỏ trong ly, thấy Triệu Hiền Quyên uống có chút không thoải mái, Trần Hùng ngăn cô lại, nói: “Không uống được thì uống ít thôi, hình thức một chút là được rồi.”
Triệu Hiền Quyên có chút cảm động nói: “Trần Hùng, cậu vẫn giống như lúc đó, là người ân cần như vậy.”
“Tớ nhớ rằng lúc đó tớ bị ốm, sốt tới cảm thấy khó chịu, vẫn là cậu chủ động mua thuốc cảm cho tớ, lúc đó tớ thích uống đồ uống lạnh, đến kỳ tớ cũng muốn uống, mỗi lần đều là cậu giật lấy đồ uống lạnh của tớ ném đi, không cho tớ uống...”
Vô số suy nghĩ tràn ngập trong tâm trí Triệu Hiền Quyên, những cảnh tượng xảy ra ở trường năm đó cứ hiện lên trong đầu Triệu Hiền Quyên.
Triệu Hiền Quyên cảm thấy mình có chút không nhịn lại được cảm xúc của bản thân, không nhịn được nói với Trần Hùng.
Trần Hùng cảm thấy có chút xấu hổ, anh có thể cảm nhận được tình cảm cô dành cho anh từ lời nói của Triệu Hiền Quyên, nhưng bây giờ trong lòng Trần Hùng chỉ có một mình Lâm Ngọc Ngân, còn người khác đều không có chỗ trong trái tim anh.
“Những chuyện đó đã trôi qua nhiều năm rồi, cứ nhìn về tương lai phía trước đi.”
Trần Hùng mỉm cười, tự mình rót thêm một ly rượu.
Hai người quyết định ngồi lại nói chuyện, thời gian buổi trưa quá vội vàng, hai người cũng không có nói chuyện cụ thể, bây giờ cơ hội đã đến.
Tuy nhiên, khi Triệu Hiền Quyên chuẩn bị ngồi xuống, đám người Lưu Soái đã bước tới đây.
Lưu Soái kéo Triệu Hiền Quyên đứng dậy, trên mặt lộ ra một tia tức giận: “Triệu Hiền Quyên, em đúng thật là vẫn còn nhớ thương anh ta.”
“Lưu Soái, anh đang làm gì vậy?” Triệu Hiền Quyên tức giận.
“Làm gì à, em là vợ sắp cưới của ông đây.”
Lưu Soái đỏ mắt nhìn về phía Trần Hùng: “Trần Hùng, mẹ nó sao anh lại ở đây?”
Trần Hùng cau mày lại, lạnh lùng nói: “Nói chuyện chú ý một chút.”
“Gì cơ?”
Lưu Soái không ngờ rằng Trần Hùng lại dám nói với anh ta bằng giọng điệu này, điều này khiến anh ta cảm thấy rất tức giận.
“Anh chỉ là một đứa con bị gia tộc ruồng bỏ mà thôi, một con chó nhà có tang, sao anh dám nói chuyện với tôi bằng giọng điệu đấy?”
“Trần Hùng, đây là bữa tiệc do giám đốc của tập đoàn Anh Mai tổ chức, tại sao anh lại ở đây?”
Triệu Hiền Quyên ở bên cạnh vội vàng giải thích: “Trần Hùng tới cùng với bạn.”
“Bạn à?” Lưu Soái hừ lạnh một tiếng: “Loại ăn anh như thế này mà có thể có bạn tham gia bữa tiệc cao cấp như vậy sao? Những người có thể tham gia bữa tiệc này, ai mà không có giá trị mấy trăm tỷ chứ, Trần Hùng, tôi nghĩ anh là lẻn vào đây để ăn trộm uống trộm đúng không?”