Sắc mặt Hứa Hoàng Nam ngay lập tức trở nên u ám: “Cậu Hồng, giá tiền này không phải từ lúc ban đầu đã thoả thuận xong rồi sao?”
“Ngay lúc này cậu lại khởi xướng giá cả như vậy có phải là có chút không hợp quy củ?”
Hồng Vũ hừ một tiếng, nói: “Nếu như Hồng Vũ tôi là người đầu tiên lên đài, chắc chắn là có thể trực tiếp đánh bại đối phương.”
“Như vậy thì tôi đã giúp liên minh thành phố Lâm Giang các người tiết kiệm không ít cao thủ.”
“Cho nên tìm ông nâng giá tiền rất quá đáng sao?”
Hồng Vũ xuất thân từ nhà họ Hồng cực kỳ có danh tiếng trong giới boxing.
Hơn nữa anh ta còn có thêm kỷ lục 36 trận toàn thắng trên võ đài.
Vì vậy, anh ta vô cùng tự tin với thực lực của bản thân, thậm chí tự tin đến mức sắp tự cho mình là mạnh nhất.
Hứa Hoàng Nam cũng không nghĩ đến tên Hồng Vũ này lại vô liêm sĩ như thế, thương lượng giá cả xong xuôi rồi bây giờ còn muốn thêm tiền.
Trong lúc ông ta đang do dự, Trần Hùng một bên mở miệng nói: “Cậu chắc chắn có thể đánh bại người kia?”
“Nếu không có kim cương, tôi cũng không dám ôm lấy việc này.”
“Được.”
Trần Hùng thấy Trần Hùng vẫn chậm chạp không xuất hiện, chỉ có thể tạm thời gửi gắm hi vọng trên người Hồng Vũ.
“Nếu như cậu có thể đánh bại người kia, Trần Hùng tôi trả thêm cho cậu 105 tỷ đồng.”
Hồng Vũ thoả mãn nở nụ cười, nói: “Nhanh thôi.”
“Vậy tiếp theo, các người chờ xem kịch vui đi.”
Dứt lời, Hồng Vũ nghiêng người đi ra khỏi đám đông xông về phía võ đài. Giống như động tác của Ngọc Giang Long, trong nháy mắt anh ta nhún một chân lấy đà nhảy lên cao hơn hai mét, vững vàng rơi xuống võ đài.
Trên khán đài.
Nhìn thấy cách thức ra trận dường như là giống nhau như đúc với Ngọc Giang Long.
Vốn dĩ vẫn còn mang thái độ nghi ngờ đối với thực lực của Hồng Vũ, giờ phút này Trần Hùng cũng tin tưởng đám người Hứa Hoàng Nam không ít.
Xem ra Hồng Vũ này cũng có chút bản lĩnh.
Chỉ cần hôm nay anh ta đánh bại được Ngọc Giang Long trên võ đài, khiến Lục Đỉnh Thiên té xuống một lần, thì mấy trăm tỷ đáng là cái gì?
“Thật lợi hại.”
Rất nhiều những người quyền quý của thành phố Lâm Giang phía dưới nhìn thấy cách thức ra trận của Hồng Vũ cũng không khỏi hồi hộp nín thở.
Hồng Vũ trên đài, trong nháy mắt cả người cuồn cuộn tản ra một loại phong thái của kẻ mạnh, thể hiện tất cả dáng vẻ ngông cuồng khi anh ta đấu trên võ đài ngầm dưới mặt đất trước kia.
Cao thủ đấu đối kháng, khí thế cực kỳ quan trọng.
Hồng Vũ chính là muốn ngay từ khi bắt đầu đã dùng khí thế nghiền ép Ngọc Giang Long.
“Tôi tên Hồng Vũ đến từ nhà họ Hồng.”
“Hôm nay được ông chủ liên minh thành phố Lâm Giang nhờ vả, đến lĩnh giáo anh một chút.”
Anh ta nói chuyện rất lễ phép nhưng trong giọng nói không giấu được sát ý.
Hồng Vũ này thật là tự tin!
Sau khi Ngọc Giang Long nghe xong vẫn đứng yên tại chỗ, một câu cũng không đáp.
“Trâu bò.”
Lưu trọng ngồi ở phía sau không nhịn được gầm nhẹ một tiếng: “Lại có thể là người nhà họ Hồng nổi tiếng về quyền cước.”
“Ngọc Giang Long này không phải là bị doạ đến mức nói cũng không dám nói đó chứ.”
“Riêng về khí thế thì Hồng Vũ cũng đã nghiền ép được đối phương.”
“Lục Đỉnh Thiên không phải rất trâu bò sao, kéo cao thủ từ phương Bắc tới đây cùng lắm cũng chỉ có vậy.”
Trần Hùng một bên cũng thổn thức, lẩm bẩm nói: “Ngọc Giang Long không trả lời cũng không phải là bị khí thế của Hồng Vũ dọa sợ.”
“Từ đầu đến cuối, Ngọc Giang Long nhìn cũng không nhìn Hồng Vũ dù chỉ một chút, hắn ta cơ bản là xem thường anh ta!”
“Người ta căn bản không để Hồng Vũ vào trong mắt.”
“Anh nói cái gì?”
Lưu trọng hơi nhướng mày, khó chịu nhìn Trân Hùng nói: “Trân Hùng, anh ngay cả võ đài cũng không dám lên, lại dám ở đây nói xằng nói bậy.”
“Tốt nhất là anh câm miệng lại cho tôi, bằng không một lát tôi gõ bể răng anh.”
Trân Hùng nhẹ nhàng nhún vai, chẳng muốn so đo cùng với Lưu trọng.
Anh đã nhìn ra từ sớm.
Hồng Vũ chẳng qua là chưa từng bị xã hội vùi dập, không biết trời cao đất dày chỉ biết kiêu căng ngạo mạn mà thôi.
Đấu với cao thủ thực sự là Ngọc Giang Long, sợ là anh ta còn không chịu nổi một đòn của người ta.
Lúc này, Hồng Vũ trên đài bắt đầu ra đòn.
Anh ta gâm nhẹ một tiếng, hai chân giãm mạnh xuống sàn võ đài, nắm chặt hai nắm đấm nháy mắt cánh tay nổi lên gân xanh.
“Thăng nhóc phương Bắc chịu chết đi.