Ngay khi giọng nói đó cất lên, có tiếng động cơ gầm rú trên con đường cách đó không xa phía trước nhà máy, sau đó một chiếc Ferrari màu trắng trông rất sang trọng chạy tới.
Cửa xe mở ra hướng lên trời, có hai người ngồi trên hai chỗ ngồi của chiếc Ferrari.
Một người là một phụ nữ xinh đẹp trông rất gợi cảm và mê hoặc, khoác trên mình bộ áo khoác lông trắng muốt, người còn lại là một người đàn ông đeo kính râm.
Trên ngực của họ có treo một biểu tượng ngôi sao sáu cánh nạm kim cương, chắc chắn cả hai đều là những thợ săn tiền thưởng cấp kim cương.
Và người phụ nữ này, chính là người đã để cho tên thợ săn tiền thưởng một con đường sống khi gặp Tả Quang Đông và Trần Hùng, hơn nữa còn xuất hiện trong nhà của đối phương!
“Anh chàng đẹp trai, anh đang coi thợ săn tiền thưởng ở Sơn Đằng Trai của tôi là bắp cải đấy à?”
Người đẹp liếc nhìn Trần Hùng, mặc dù là đang trách móc Trần Hùng, nhưng thực tế giọng điệu của cô ta lại nghe rất đơn giản, giống như việc sống chết của những tên thợ săn tiền thưởng kia không liên quan gì đến cô ta cả.
Trần Hùng ném máy bộ đàm xuống đất, đi tới đối diện hai người đó: “Nên xưng hô như thế nào đây?”
Người phụ nữ cười duyên dáng nói: “Tôi tên là Hồ Ly, còn người bên cạnh tôi là Quạ Đen.”
“Anh chàng đẹp trai, anh nhìn mặt chúng tôi không thấy quen sao?”
Trần Hùng cảm thấy được trong lời nói của người phụ nữ này ẩn ý điều gì đó, liền nói: “Ý của cô là?”
Người đàn ông đeo kính râm nói với giọng điệu không mấy tình cảm: “Ông chủ của chúng tôi muốn gặp anh.”
“Ông chủ của anh là ai?” Trần Hùng hỏi.
Đối phương không trả lời mà lấy trong túi ra một tấm lệnh bài, ném cho Trần Hùng.
“Chúng ta, thực sự là cùng một loại người.”
Trần Hùng nhận lấy lệnh bài, ngay sau đó thì trong lòng chấn động.
Tâm lệnh bài này là lệnh bài của Thanh Cảnh Môn, ở mặt sau có khắc hình sáu cánh cửa và ba ký tự, ở mặt trước là tên của anh ta: Quạ Đen.
Mỗi thành viên của Thanh Cảnh Môn có một lệnh bài đặc biệt của riêng mình, và mỗi lệnh bài cũng được khắc chức danh và chức vụ của họ, tượng trưng cho danh tính của họ với tư cách là thành viên của Thanh Cảnh Môn.
Trần Hùng lập tức phản ứng lại, hai người này, có lẽ là người của Thanh Cảnh Môn mà Thanh Long phái tới Nhật Bản để bắt Thần Hổ, nhưng bọn họ hiện tại lại là thợ săn tiền thưởng của Sơn Đằng Trai.
Điều này có nghĩa là sao?
Trần Hùng nheo mắt, đột nhiên cảm thấy việc truy tìm Thần Hổ không hề phức tạp như lúc đầu.
“Ông chủ của anh, chính là Thần Hổ, chủ sở hữu của Sơn Đằng Trai?”
“Ha ha ha.”
Hồ Ly và Quạ Đen nở nụ cười tương tự nhau, không hề có ý che giấu điều gì mà nói: “Hơn hai năm trước, Thần Hổ cùng đám cướp biển mang theo vàng đến Nhật Bản và đạt được thỏa thuận hợp tác với Sơn Đằng Trai.”
“Sau đó, Thần Hổ trở thành chủ nhân của Sơn Đằng Trai.”
Trần Hùng trong phút chốc hiểu ra rằng, Thần Hổ quả thực là kẻ tàn nhẫn số một, thật sự đã giết chết chủ nhân của Sơn Đằng Trai và thay thế ông ta. Quả không hổ danh là một trong Môn Chủ tứ phương của Thanh Cảnh Môn, quá tàn nhẫn, bất chấp mọi thứ!
Nếu Trần Hùng đoán chính xác, nhóm cướp biển đã làm việc với ông ta có thể đã không còn mấy ai sống sót.
Vốn dĩ Trần Hùng còn tưởng rằng muốn tìm được Thần Hổ, phải dây dưa một trận với Sơn Đằng Trai mới được, thậm chí Trần Hùng còn tự mình lắp đặt máy định vị trên người, chỉ để đám người Tả Quang Đông đi theo cái máy định vị này mà đem người tới hợp tác với anh đập tan tổng bộ của Sơn Đằng Trai.Từ đó bắt Sơn Đằng Trai nói ra vị trí của Thần Hổ.