Hơn nữa tôi cũng dự định không bao lâu nữa sẽ để điện Đức Hoàng trở về với cội nguồn của nó, trở về Vạn Hoa.
“Làm ăn kinh doanh bình thường, điện Đức Hoàng của chúng ta có thế hợp tác với công ty Nhật Bản, nhưng những kiểu giống như có thể khiến cho tập đoàn ô tô của Nhật Bản, những hạng mục có thể bóp nghẹt tập đoàn ô tô Vạn Hoa của chúng ta, tôi tuyệt đối không cho phép những điều đó xảy ra.
“Bởi vì tôi là người Vạn Hoa.”
Nói đến đây, Trần Hùng không nói thêm gì nữa, bởi vì những lời anh muốn nói, thì Tả Quang Đông đều đã rõ cả rồi.
“Thủ lĩnh, anh có thể nghiêm túc trả lời câu hỏi của tôi không?” Tả Quang Đông đột nhiên hỏi.
“Cậu cứ nói.”
“Thủ lĩnh, anh có chê tôi vì tôi có huyết thống của Nhật Bản không?” Lúc hỏi câu này, Tả Quang Đông giống như là đã lấy hết can đảm mới dám hỏi.
Trần Hùng cười nói: “Nếu như tôi chê cậu, cậu sẽ không trở thành một trong mười tám đại tướng của điện Đức Hoàng rồi, cậu là anh em của tôi.”
“Còn về hạng mục lần này, tôi đã nói rõ mục đích cho cậu rồi, cậu không cần phải nghỉ nhiều, giữa đại nghĩa với tình anh em, tôi có thể phân biệt được rõ ràng!”
“Tôi hiểu rồi, thủ lĩnh! Cảm ơn anh, cảm ơn tất cả các anh em ở trong điện Đức Hoàng, cảm ơn mọi người có thể coi tôi là anh em thực thụ.”
Trần Hùng cười rồi ôm Tả Quang Đông một cái nói: “Đừng biến chuyện trở nên quá phức tạp, sau này đừng hỏi tôi mấy câu hỏi vô nghĩa như thế nữa.”
“Vâng, thủ lĩnh.”
Lúc về đến biệt thự Tả Bộ Linh thì cũng đã là khoảng mười một giờ tối rồi.
Lúc này Thần Hổ đang bị nhốt trong một căn phòng ở dưới đất, tay chân đều bị xích lại, nhìn trông rất tiều tụy.
Mặc dù Trần Hùng đã xích hết tay chân của ông ta lại nhưng Trần Hùng không hề ra tay giết ông ta, cao thủ như Thần Hổ, với tình trạng này, sau này tay chân vẫn có khả năng hồi phục.
Một nhân viên của biệt thự Tả Bộ Linh vừa đưa cơm đến cho ông ta, định đút cho ông ta nhưng bị ông ta từ chối.
Nếu Thần Hổ đã không biết điều, tự mình muốn làm khổ mình, thì nhân viên của biệt thự Tả Bộ Linh cũng không muốn quan tâm đến ông ta, liền đặt cơm canh ở trước mặt ông ta rồi đi mất.
Một người trí dũng kiệt xuất, nhưng trong lúc này lại trở nên rất thảm hại.
Thần Hồ không còn ý chí mạnh mẽ quyết liệt như trước nữa, cũng không còn giống như một kẻ la hét điên loạn nữa.
Ông ta rất bình tĩnh, giống như đang suy nghĩ một điều gì đó.
Không biết trước kia Thần Hồ có bao giờ nghĩ rằng mình sẽ rơi vào hoàn cảnh như ngày hôm nay, hoặc là ông ta chưa bao giờ nghĩ tới, hoặc là ông ta sớm đã dự tính được sẽ có ngày hôm nay.
Từ năm ông ta tàn sát đồng bọn, rồi bắt đầu từ lúc khi ông ta cướp đi hàng tấn vàng, ông ta đã nghĩ mình rốt cuộc cũng sẽ có ngày hôm nay.
Ông ta vốn dĩ là một trong những Tứ Phương Môn của Thanh Cảnh Môn, chắc chắn là hiểu rất rõ thực lực của Thanh Cảnh Môn rốt cuộc mạnh đến mức độ nào, cho nên, ông ta cũng đã sớm đoán ra mình sẽ có một ngày, gặp phải của Thanh Cảnh Môn.
Nhưng Thần Hồ không ngờ được rằng, ngày đó lại đến nhanh như vậy.
“Hối hận không?”
Lúc này, một giọng nói thoáng qua trước mặt Thần Hổ, đó chính là âm thanh của trần Hùng.
Ông ta ngẩng đầu lên, nhìn Trần Hùng, ánh mắt không những không chất chứa thù hận, mà còn vô cùng bình tĩnh.
“Hối hận cái gì?” Thần Hổ hỏi.