Thực ra ông ta có thể bò nhưng ông ta chính là loại người không bỏ xuống được tôn nghiêm của mình.
“Trần Hùng, anh thua rồi!”
Giọng nói của Thần Hổ vang lên, vô cùng kiêu ngạo, ngay sau đó ông ta cười rất đắc ý.
“Đừng quên đánh cuộc lúc trước của chúng ta, hôm nay nhất định tôi có thể rời khỏi nơi này, anh thua rồi, ha ha ha.”
Trần Hùng quay đầu đi, nhìn thấy Thần Hổ ở bên kia cười giống như một tên ngốc vậy, ngay sau Trần Hùng cũng cười.
“Ha ha ha ha!”
“Anh cười cái gì?”
Thấy Trần Hùng sau đó cũng cười, trong nháy mắt đổi lại làm cho Thần Hổ ngây ngẩn cả người: “Đã sắp chết đến nơi rồi rồi, anh còn cười cái gì?”
“Tôi đang cười sự ngu ngốc của ông đó.”
Trần Hùng đối với Thần Hổ bên kia trừng mắt nhìn con ngươi, sau đó xoay người lại nhìn về phía chiến thuyền của thế lực lớn Nhật Bản đang tiến lại càng ngày càng gần.
“Thủ lĩnh, có liều mạng với bọn họ không?” Tả Quang Đông ở một bên hỏi.
“Liều mạng cái gì mà liều mạng, trận đấu đã kết thúc rồi.”
“Cái gì?” Trên mặt Tả Quang Đông xuất hiện vẻ khó hiểu.
Trần Hùng xoay người nhìn về phía Tả Quang Đông, anh trừng mắt cười cười với anh ta rồi nói: “Tả Quang Đông, chẳng lẽ cậu đã quên, chúng ta là ai sao?”
“Chúng ta là ai?” Tả Quang Đông càng thêm khó hiểu.
Trần Hùng nói: “Tôi là điện chủ của điện Đức Hoàng, cậu là đại tướng của điện Đức Hoàng, chúng ta là... điện Đức Hoàng!”
“Điện Đức Hoàng.”
Trong nháy mắt, Tả Quang Đông đột nhiên liền phản ứng lại, ngay sau đó anh ta cũng cười lên, cười ha ha ha.
“Đúng vậy thủ lĩnh, chúng ta là điện Đức Hoàng, điện Đức Hoàng cơ mà, tôi thật hồ đồ mà, dây cấp đâu rồi!”
Sau đó Tả Đông Quang liền trực tiếp xoay người đi vào trong, anh ta liền sai người lấy một cái vali da ra, sau đó với tốc độ nhanh nhất chạy tới bên cột buồm của chiến thuyền.
Vali da được mở ra, lá cờ màu đen được người cầm ra, nắm ở trong tay rồi sau đó buộc lên trên cột buồm của con thuyền.
“Bọn họ muốn làm gì?”
Đối diện, phụ tá đắc lực của Thần Hổ nhìn thấy một màn này đều tỏ ra vô cùng nghi hoặc.
Lúc này kẻ địch ở tứ phía của Trần Hùng, chẳng lẽ không phải là nên điều chỉnh trạng thái tốt nhất để tiến hành đối đầu chính diện với thế lực xã hội đen lớn của Nhật Bản hay sao, ngược lại bọn họ ngược lại lấy ra một lá cờ kỳ lạ như vậy để làm gì?
Không chỉ là phụ tá đắc lực của Thần Hổ vì thế mà cảm thấy nghi hoặc, mặt khác những thế lực lớn của Nhật Bản đều bị hành động của Trần Hùng làm cho ngơ ngác.
Này cũng không phải đi đánh giặc, lại còn muốn thực hiện nghi thức kéo cờ hay sao?
Nhưng mà, Thần Hổ ở bên kia khi nhìn thấy một màn này đồng tử cũng co rụt lại, một loại dự cảm không tốt nháy mắt ập đến trong lòng ông ta, vốn dĩ ông ta đã nhìn thấy hi vọng hồi sinh, lúc này chỉ còn lại ủ rũ, nản chí.
Chỉ thấy Trần Hùng làm động tác giơ tay dựng thẳng ngón giữa về phía Thần Hổ bên kia, sau đó anh nhìn về phía Tả Quang Đông.
Một tiếng hô lớn vang vọng cả một vùng biển rộng lớn: “Dựng thẳng cờ!”
Cùng với mệnh lệnh của Trần Hùng vang lên, Tả Quang Đông trực tiếp đem lá cờ kéo lên cao.
Lá cờ màu đen đón gió tung bay, mặt sau thêu rồng vàng chín móng, mặt trước có hai chữ Thiên vương được thêu bằng chỉ vàng.
Đó là…. vương kỳ tượng trưng cho thân phận và địa vị của điện Đức Hoàng.