Bên phía chiếc tàu thủy của mấy người Trần Hùng, lúc này đã có người chuyển cho Trần Hùng một cái ghế, anh vắt chéo chân ngồi trên ghế, nhìn đám giang hồ Nhật Bản đang hốt hoảng tháo chạy mà nở nụ cười nhẹ.
Phía sau, Thần Hổ mất hết sức lực nằm xụi lơ trên mặt đất, ông ta đã đánh giá thấp sự ảnh hưởng của điện Thiên Vương ở nước ngoài rồi. Chỉ một chiếc vương kì của điện Thiên Vương đã có thể ép bức tới đám giang hồ Nhật Bản này không dám ho he một tiếng nào.
Danh tiếng của điện Thiên Vương, còn cao hơn mức thưởng năm triệu đô la Mỹ.
Trần Hùng đứng dậy từ trên ghế, nhìn đoàn tàu thủy đã chạy xa, anh lười biếng duỗi eo một cái.
Sau đó, anh quay người đi về phía Thần Hổ, nở nụ cười vô hại với ông ta.
“Thần Hổ, ván cược này, ông thua rồi!”
Thần Hổ yếu ớt than nhẹ một tiếng, không sai, ông ta thua rồi.
Bây giờ ông ta cũng chẳng còn bất kỳ khả năng chạy trốn nào nữa rồi, bởi vì ông ta đã dùng hết át chủ bài, ông ta không thể làm gì Trần Hùng được nữa. Cho nên tiếp sau đó, ông ta cũng chỉ đành ngoan ngoãn theo Trần Hùng về Vạn Hoa, chấp nhận xử án của Thanh Cảnh Môn.
Truyện đề cử: Hương Vị Ngọt Ngào Của Thanh Xuân
Ông ta biết kết cục của mình có lẽ rất thảm, bởi vì ông ta đã phản bội Thanh Cảnh Môn, hơn nữa lại còn tàn sát đồng nghiệp của mình. Ông ta đã phạm phải tội tày định không thể tha thứ, và những gì ông ta sắp phải đối mặt, chính là một địa ngục vô tận.
Lúc trước, cho dù Thần Hổ có rơi vào tay của Trần Hùng, ông ta vẫn u mê không tỉnh ngộ. Lúc Trần Hùng hỏi ông ta có hối hận hay không, ông ta còn vô cùng ngạo mạn nói bản thân không hề hối hận.
Cho dù ông trời cho ông ta một cơ hội làm lại từ đầu, ông ta cũng sẽ lựa chọn giống như cũ.
Bởi vì ông ta sợ nghèo, vì tiền, ông ta có thể làm mọi thứ.
Nhưng, lúc đó Thần Hổ vẫn còn ngây thơ tưởng rằng mình có thể trốn được, cho nên ông ta mới nói ra lời như vậy.
Còn bây giờ, Trong lòng Thần Hổ có sự thay đổi rất lớn, ông ta cảm thấy tuyệt vọng vô cùng, bởi vì ông ta biết bản thân đã không còn bất kỳ cơ hội chạy trốn nào rồi.
Mà lần này, ông ta thua hoàn toàn rồi, không còn có khả năng xoay chuyển được nữa.
Cho nên Thần Hổ Lúc này, đúng thật là có hơi hối hận, nếu ông trời cho ông ta cơ hội làm lại một lần nữa, có lẽ... ông ta sẽ không làm ra sự lựa chọn năm đó nữa, hoặc là, ông ta sẽ phối hợp với cấp trên, hộ tống gửi một tấn vàng đó đi.
Cứ như vậy, ông ta có thể sẽ có được một chút phần thưởng, cho dù ông ta vẫn không thể giàu có như cũ, nhưng ít nhất, ông ta có thể sống tiếp, ông ta vẫn là Môn Chủ tứ phương của Thanh Cảnh Môn.
Mà bây giờ, tất cả đều hỏng bét cả rồi!
“Ông hối hận rồi à?”
Trần Hùng đạp bước chân đi tới phía Thần Hổ, mà Tả Quang Đông thì đưa theo những người khác trên tàu bắt đầu dọn dẹp chiến trường. đám thủy thủ cũng bắt đầu thay đổi điều khiển đầu tàu, bắt đầu tiếp tục tiến về hướng biển của nước Vạn Hoa.
Mà mặt khác, vương kỳ của điện Đức Hoàng đón gió tung bay, trước khi đám người Trần Hùng gặp người của Thanh Cảnh Môn, bọn họ không có ý định tháo lá cờ này xuống.
“Ha ha!”
Thần Hổ bật cười, trong tiếng cười ẩn chứa một sự thê lương, hoặc có lẽ là ông ta đã quá tuyệt vọng. Sau đấy ông ta dùng đôi tay gần như tàn phế của mình, vô lực ôm lấy đầu mình, cả người ông ta đều đang run nhẹ.
Chỉ có lúc một người đang rất sợ hãi mới có thể phát run như vậy.
Thực tế chứng minh rằng, trên thế giới này không có ai là không sợ chết cả, cho dù là người hung mãnh như Thần Hổ đi chăng nữa, cũng sợ chết như bao người.
Trần Hùng thổn thức một tiếng, sau đó châm một điếu thuốc: “Sớm biết có ngày hôm nay, sao ngày đó lại phải làm vậy chứ?”
Anh hút một hơi thuốc lá, sau đó chủ động nhét vào miệng Thần Hổ: “Dù gì cũng từng là Môn Chủ tứ phương của Thanh Cảnh Môn, hút điếu thuốc ép cơ đi, lát nữa đừng để lão già Thanh Long cười nhạo.”