Lúc này, Trần Hùng đang cầm ly sâm banh từ đại sảnh trở về. Anh và Thanh Long từ xa đứng nhìn nhau.
“Vất vả rồi người anh em!”
“Không có gì! Chỉ là hơi đau đầu chút thôi.”
Trần Hùng nâng ly sâm panh trong tay ra hiệu cho Thanh Long.
“Ha ha, trở về tôi sẽ mời ông uống rượu.”
Có vẻ trong lòng Thanh Long đang vô cùng thoải mái. Sau đó, ông ta hoàn toàn không để ý tới Thần Ẩn và đám người Nhật Bản bên kia, trực tiếp hạ lệnh quay tàu, rời đi.
Thanh Long vẫn luôn ngông cuồng và cố chấp như vậy, không phải là vì bất cứ thứ gì khác, chỉ vì hiện tại trên tay ông ta đang nắm giữ một khẩu đại bác.
Bên này, tuy Quỷ Đằng đang đeo một chiếc mặt nạ trên mặt, nhưng từ cơ thể đang run lên nhè nhẹ của hắn ta cũng có thể nhận thấy rằng lúc này hắn ta đang vô cùng tức giận.
Nhưng tức giận thì tức giận, hắn ta cũng chẳng thể là gì được trước hành động của Thanh Long, bởi vì trên tàu của bọn họ có súng nòng xoay, nhưng trên tàu của đối phương lại chứa một khẩu đại bác.
“Này, baka yarou*, trong mắt các người không coi Thần Ẩn chúng tôi ra gì sao?”
(*: thằng ngu tiếng nhật)
Cuối cùng, Quỷ Đằng vẫn không kìm được lửa giận trong lòng, gào lên với Thanh Long.
Thanh Long quay lại, nhìn Quỷ Đằng, nói: “Làm sao vậy?”
Sau đó, ông ta trực tiếp ra lệnh nạp đạn pháo.
Nhìn thấy cảnh này, Quỷ Đằng lập tức sững người. Tên súc vật này, chẳng lẽ ông ta định làm thế thật sao?
“Thanh Cảnh Môn Vạn Hoa các người thật quá ngông cuồng. Chúng tôi không tin các người dám dùng khẩu đại bác này tấn công tàu của chúng tôi. Các người định khiêu chiến sao?”
Cách đám người Quỷ Đằng và con tàu của bọn họ không xa, người đứng đầu của tổ chức của nước Nhật Bản cuối cùng cũng không nhịn được nữa. Ông ta cho rằng tinh thần võ sĩ đạo được kế thừa từ Nhật Bản bọn họ không nên tỏ ra hoảng sợ như vậy.
Biểu hiện vừa rồi của Thần Ẩn bên kia thực sự khiến bọn họ thất vọng.
Đến lúc này thì tất cả những chuyện này không chỉ là chuyện của Thần Hổ nữa, mà nó còn là vấn đề thể diện và danh dự của hai quốc gia.
Khi người đứng đầu của tổ chức chính phủ lên tiếng trước, các nhà lãnh đạo khác cũng bắt đầu dùng loa nói chuyện.
“Đúng vậy, chuyện này là do bên Thanh Cảnh Môn các người sai trước, vi phạm quy tắc. Hôm nay dù có thế nào, chúng tôi cũng không thể để các người đem Thần Hổ đi như thế này được.”
“Đúng vậy, khẩu đại bác này có thể hù dọa ai chứ? Chúng tôi không tin các người dám nổ súng.”
“Thần Ẩn, cậu là người đại diện cho toàn bộ nước Nhật Bản chúng ta. Cậu không thể hoảng sợ như thế được, càng không thể thất bại trước Thanh Cảnh Môn Vạn Hoa.”
Tiếng bàn tán xung quanh khiến cho Quỷ Đằng nhất thời cảm thấy đã đâm lao thì phải theo lao.
Hắn ta đặt micro trong tay xuống, không nhịn được mà hét lên: “Baka yarou.”
Cả Thanh Long và Trần Hùng đều cười.
Vừa rồi, tổ chức của nước Nhật Bản còn rất hoảng sợ khi thấy Trần Hùng giương cao cờ của điện Đức Hoàng lên.
Mà vào lúc này thì ngược lại. Khi đối mặt với khẩu đại bác của Thanh Cảnh Môn, đám người bọn họ lại thay nhau gào lên. Thực sự không hiểu đám người bọn họ có ý gì nữa.
Có lẽ, bọn họ nghĩ rằng Thanh Cảnh Môn là một tổ chức chính phủ nên bọn họ không dám bắn thật.
Đúng vậy, cho dù có bắn thì cũng cần phải có can đảm.
Trần Hùng nhìn Thanh Long, dùng tay ra hiệu xin mời, nói: “Xin mời bắt đầu màn trình diễn của các ông.”