Hai người ôm nhau nói chuyện phiếm trong phòng, sau đó dự định khoảng bốn giờ chiều sẽ đón Lâm Thanh Thảo đi học về.
Lần trước khi rời đi, Trần Hùng đã nói với Lâm Thanh Thảo rằng anh sẽ trở lại khi bé được nghỉ đông. Nhưng thật ra thì Trần Hùng đã về sớm hơn mấy ngày. Anh tin rằng khi Lâm Thanh Thảo tan học, nhìn thấy cha đến đón mình thì nhất định sẽ vô cùng hạnh phúc.
Tuy nhiên, khoảng ba giờ, điện thoại của Lâm Ngọc Ngân đổ chuông. Người gọi điện tới chính là giáo viên chủ nhiệm ở trường của Lâm Thanh Thảo.
“Xin chào, cô có phải là mẹ của Thanh Thảo không? Tôi là cô giáo Trần, giáo viên chủ nhiệm lớp của Thanh Thảo. Chuyện là chiều nay...”
Ở đầu dây bên kia, cô giáo chủ nhiệm của Lâm Thanh Thảo nói một tràng. Sau khi nghe xong, cả người Lâm Ngọc Ngân bỗng run lên, sắc mặt tối sầm lại.
Qua điện thoại, cô thành khẩn xin lỗi cô giáo Trần, sau đó nói cô sẽ đến đó ngay lập tức, cuối cùng thì cúp điện thoại.
“Có chuyện gì vậy vợ?”
Thấy biểu hiện của Lâm Ngọc Ngân không ổn, Trần Hùng cũng hơi căng thẳng. Nhìn bộ dạng của Lâm Ngọc Ngân lúc này, hình như là đã xảy ra chuyện gì rồi.
Lâm Ngọc Ngân lo lắng nói: “Chồng, giáo viên chủ nhiệm của Thanh Thảo gọi điện nói rằng Thanh Thảo đã đánh nhau với bạn cùng lớp ở trường tới mức phải nhập viện.”
“Cái gì?”
Trần Hùng từ từ đứng lên. Phản ứng đầu tiên của anh là không thể nào, một đứa trẻ ngoan ngoãn như Thanh Thảo sao lại đánh nhau với những đứa trẻ khác ở trường chứ.
Hơn nữa, bé chỉ là một cô nhóc sáu tuổi, sao có thể đánh bạn cùng lớp đến mức nhập viện được.
“Chuyện này, không phải có gì sai đấy chứ?” Trần Hùng nói.
Lâm Ngọc Ngân nói: “Nếu thật sự là sai thì sao giáo viên chủ nhiệm của Thanh Thảo lại có thể gọi điện cho em được. Anh đừng nói gì nữa. Bạn học đó đã được đưa đến bệnh viện rồi. Chúng ta mau tới xem tình hình thế nào. Bây giờ Thanh Thảo đã ở đó rồi. Cô giáo chủ nhiệm nói bây giờ cô ấy đang trông chừng Thanh Thảo, con bé không có gì nghiêm trọng.
“Được rồi.”
Hai người bước xuống lầu. Lúc này đúng như lời Lâm Ngọc Ngân nói, sau khi náo loạn một hồi, Lưu Ánh Nguyệt cũng nguôi ngoai, không tiếp tục cãi nhau với Lâm Thanh Dũng nữa.
Lúc này, Lưu Ánh Nguyệt đã đi vào bếp để rửa bát, trong khi Lâm Thanh Dũng đang lau bàn.
Nhìn thấy Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân vội vàng đi xuống lầu, Lâm Thanh Dũng hỏi: “Hai con đi đâu mà vội vàng vậy?”
“Thanh Thảo ở trường xảy ra chuyện rồi. Con và Trần Hùng phải qua đó ngay.” Lâm Ngọc Ngân vội vàng giải thích.
Lâm Thanh Dũng lo lắng, cả người trở nên căng thẳng: “Làm sao vậy Ngọc Ngân, Thanh Thảo ở trường đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Lúc này, Lưu Ánh Nguyệt cũng bước từ phòng bếp ra, nói: “Thanh Thảo làm sao? Con bé xảy ra chuyện gì?”
“Cha mẹ, mọi người khoan hãy hỏi. Thanh Thảo không sao. Nhưng con bé đã xảy ra tranh chấp với bạn cùng lớp. Bây giờ bọn con phải chạy qua đó xem tình hình thế nào. Hai người đừng cãi nhau nữa, ở nhà chờ bọn con về.”
Thời gian gấp gáp, Lâm Ngọc Ngân không có thời gian giải thích nhiều với Lâm Thanh Dũng và Lưu Ánh Nguyệt. Cô và Trần Hùng nhanh chóng chạy ra ngoài, sau đó lái xe đến bệnh viện mà giáo viên chủ nhiệm của Thanh Thảo đã nói.
Lúc này, bên trong phòng bệnh của bệnh viện, bạn học của Lâm Thanh Thảo đã xử lý vết thương rồi. Đó là một cậu bé mập mạp đeo kính, đầu quấn băng gạc, nhìn rất có cảm tình.
Mẹ của cậu bé mập cũng đã ở đây. Bà ta là một người phụ nữ trung niên, có vẻ ngoài mũm mĩm, ăn mặc và trang điểm đẹp đẽ.