Lúc này trên lôi đài, đột nhiên truyền đến tiếng Ngọc Giang Long như sấm đánh nổ tung.
“Họ Trần kia lăn ra đây cho tao!”
Giọng nói như chuông đồng, giống như một đạo sấm sét, đánh vào màng tai của mỗi người ở đây, ong ong trong tai.
Ngọc Giang Long không có khả năng buông tha Trần Hùng.
Bởi vì huynh đệ Lực Cương của hắn, hai ngày trước bị Trần Hùng đánh chết.
Thù này, Ngọc Giang Long Không có khả năng không báo.
Trần Hùng sốt ruột nhìn Liễu Hồng Ngọc, hỏi: “Tiểu Ngọc, anh Trần đâu, vì sao còn không có đến?”
Liễu Hồng Ngọc cũng rất sốt ruột nhìn nhìn xung quanh, giống như đang tìm bóng dáng của Trần Hùng.
Đồng thời tay cô cầm điện thoại, tìm dãy số của Trần Hùng nhưng lại chần chờ không dám gọi đi.
Vẻ mặt Lục đỉnh Thiên âm lãnh nhìn về phía Trần Hùng bên này, trầm giọng nói: “Trần Hùng, có vẻ như người tên anh Trần mà mày mời đến đã chạy mất rồi “Nhưng, Lực Cương bên tao bị giết tao tuyệt đối sẽ không bỏ qua, hắn chạy không thoát đâu.”
“Mặt khác, nợ lần của chúng ta còn chưa có tính xong, tiếp theo có thể chậm rãi tính.”
“Tao Lục Tấn nói là làm, nói muốn tiêu diệt cả nhà mày, liền nhất định nói được thì làm được!” Sát khí hung ác từ trên người Lục Đỉnh Thiên phun ra mạnh mẽ, gióng như làm cho không khí ở đây đều đột nhiên giàm xuống vài độ.
Lục Đỉnh Thiên không bao giờ nói chơi, hôm nay nếu Hạ tiên sinh không ra mặt giải cứu, nhà họ Trần của anh ta sợ là không tránh khỏi một kiếp này.
Trần Hùng hít sâu một hơi, toàn thân anh ta đã ướt nhẹp mồ hôi lạnh.
Một lần nữa anh ta lại dùng đôi mắt cầu cứu nhìn về phía Liễu Hồng Ngọc ở bên cạnh.
Mà Liễu Hồng Ngọc cũng hít sâu một hơi, quyết tâm, trực tiếp gọi điện thoại cho Trần Hùng.
Chuông điện thoại cứ reo lại không có người nghe.
Lòng Liễu Hồng Ngọc nóng như lửa đốt, chỉ cảm thấy da run lên bần bật.
Trần Hùng không nghe điện thoại, cô chỉ phải đối với hiện trường nói to: “anh Trần, mời anh ra tay.”
Liễu Hồng Ngọc vừa nói xong, một bên Trần Hùng cũng hét to: “Anh Trần, mời anh ra tay.”
Đi theo bên cạnh Trần Hùng, Hứa Hoàng Nam và đám người Hàn Tùng tuy rằng vẫn chưa nhìn thấy anh Trần trong miệng Trần Hùng.
Nhưng lúc này bọn họ cũng không quản được nhiều như vậy.
Lúc này cho dù bọn họ muốn làm đầu tường cỏ, quy thuận Lục Đỉnh Thiên, nhưng đã không có cơ hội.
Trong lúc đó, Hứa Hoàng Nam và Hàn Tùng cũng đều hét lên: “Anh Trần, mời anh ra tay.”
Chỉ trong một lúc, tiếng cầu cứu của đám người Trần Hùng cầu vang khắp toàn trường.
Những quan chức còn lại của thành phố Lâm Giang cũng nhìn xung quanh, tựa hồ đều đang tìm bóng dáng của anh Trần kia.
Nhưng mà, đám Trần Hùng đã gọi lâu như vậy, xung quanh vẫn không thấy anh Trần xuất hiện.
Lục Đỉnh Thiên liên tục cười lạnh, vẻ mặt Ngọc Giang Long trên đài lại dữ tợn hơn.
“Tên họ Trần kia, ngày đó mày dám giết anh em tao.”
“Ngày hôm nay, mày nếu ở đây, có dám lên đài cùng tao đấu một trận?”
“Tên họ Trần kia, mày ra đây cho tao.”
Nói xong, chân Ngọc Giang Long dẫm mạnh xuống đất một cái, sản dưới chân nháy mắt bị hắn dẫm ra một cái hố to.
Một chân này, long trời lở đất!
Vị trí đằng sau, Lưu Trọng cũng nhìn xung quanh, trên mặt rất là sốt ruột.
“Mẹ nó, không phải tâng bốc hắn thật tài giỏi sao?”
“Kết quả vẫn là thằng sợ chết, vậy mà chạy mất rồi.”
“Trân Hùng, họ Hạ này giống mày, là một thằng sợ chết, đồ bỏ đi!”
Trân Hùng quay đầu nhìn vê phía Lưu Trọng, khóe miệng lộ ra một nụ cười rất quái dị.
Vừa vặn lúc này, anh ta cũng chơi xong ải cuối cùng của trò sokoban.
Sau đó, anh thoát trò chơi, trên màn hình di động vẫn hiện lên cuộc gọi của Liễu Hồng Ngọc.
Phần phật Tay tùy tiện đứa lên tắt máy của Liễu Hồng Ngọc.
Sau đó, anh đứng lên giữa đám người.
Từng bước, từng bước đi đến phương hướng của lôi đài!