“Phụ huynh của Thanh Thảo, hai người tới rồi à?”
“Cuối cùng cũng tới rồi hả.”
Người phụ nữ trung niên lập tức quay người lại, thậm chí còn chưa kịp nhìn rõ mặt mũi của Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân, đã chỉ vào mặt của Lâm Ngọc Ngân mắng té tát.
“Hai vợ chồng ngu ngốc các người dạy dỗ con cái như nào vậy, sao lại dạy ra một đứa con gái hung hăng ngang ngược như thế hả.”
“Hai người xem nè, đứa con gái chết tiệt nhà hai người đánh Bảo Trung nhà tôi ra nông nỗi này, tôi nói cho hai người biết nhé, việc hôm nay tôi không để yên đâu.”
Trần Hùng đứng một bên khẽ nhíu mày, anh tự biết mình đuối lý, cho nên cũng không làm ra hành động gì quá khích, dù sao cũng do con gái anh đánh con trai nhà người ta thật.
Tuy rằng cũng chưa làm rõ nguồn cơn câu chuyện, nhưng Lâm Ngọc Ngân lại rất lễ phép xin lỗi đối phương trước, cô nói: “Thực xin lỗi, thật sự rất xin lỗi, là do chúng tôi không dạy dỗ con gái tử tế, chúng tôi sẽ chi trả toàn bộ tiền thuốc men cho con trai của cô, xin cô đừng giận nữa.”
“Hừ, tưởng bồi thường tiền thuốc men xong là xong việc hả, không dễ vậy đâu nhé.”
“Tôi nói cho hai người biết, tôi… tôi…”
Nhưng mà, vừa nói được nửa câu, người phụ nữ trung niên mới thấy rõ bộ dáng của Lâm Ngọc Ngân, cô ta xây xẩm mặt mày, lời nói cũng lắp ba lắp bắp.
“Tổng…. Tổng... tổng giám đốc Ngân!”
Vẻ kiêu căng ngạo mạn ban nãy của người phụ nữ trung niên lập tức bay sạch, thay vào đó là vẻ hoảng sợ và sốt sắng.
“Cô biết tôi à?”
Người phụ nữ trung niên vội vàng nói: “Biết chứ, đương nhiên là biết, cô là chủ tịch tập đoàn Ngọc Thanh, Lâm Ngọc Ngân - tổng giám đốc Ngân, tôi… chồng tôi đi làm ở Ngọc Thanh, là tổng thanh tra của một công ty thiết kế con của Ngọc Thanh.”
Sau đó, người phụ nữ trung niên mới nhận ra ban nãy mình nói chuyện hơi quá, vội vàng xin lỗi: “Thực xin lỗi tổng giám đốc Ngân, ban nãy tôi giận quá mất khôn, tôi không biết bé nó là con gái của tổng giám đốc Ngân, thực xin lỗi, thực sự rất xin lỗi.”
Sự thay đổi đột ngột của người phụ nữ trung niên làm cô giáo chủ nhiệm lớp sửng sốt, mà Trần Hùng vẫn đứng yên một bên không nói gì, chỉ nhìn về phía Lâm Thanh Thảo đang đứng nép vào góc tường, thấy con bé vẫn còn sợ hãi, anh đau lòng không thôi.
Có điều, ngoại trừ đau lòng, anh còn hơi giận nữa.
Một phần là khó chịu về việc người phụ nữ trung niên này không tôn trọng bọn họ, nhưng chủ yếu anh vẫn giận nhất khi biết đứa con gái trước nay ngoan ngoãn nhà mình lại đi đánh người khác.
Đây không phải là dấu hiệu tốt.
Thấy đối phương thay đổi thái độ, Lâm Ngọc Ngân cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, đương nhiên cô cũng không có ỷ thế hiếp người, vẫn nhận lỗi sai về mình: “Thật ngại quá, Thanh Thảo nhà tôi không nghe lời, đánh con trai nhà cô, tôi thay mặt con bé xin lỗi cô.”
“Bên chúng tôi sẽ phụ trách toàn bộ tiền thuốc men cho cậu bé, nếu cô còn có chuyện gì không hài lòng, chúng ta có thể đến thẳng bệnh viện để bàn thêm.”
“Không, không cần... Tổng giám đốc Ngân, không sao hết, con nít ấy mà, hay túm tụm lại đùa giỡn, trầy da tróc vảy tí là chuyện thường, không có gì đáng ngại.”
“Tổng giám đốc Ngân, cô nhìn này, vết thương của Bảo Trung nhà tôi nhỏ xíu như vết muỗi đốt thôi, có phải việc gì lớn lao đâu, cô không cần để ở trong lòng, tiền thuốc men cũng đâu tốn bao nhiêu đâu.”
Người phụ nữ trung niên này rất hiểu đạo lý gió chiều nào theo chiều ấy, vừa rồi còn hô hào bảo miệng vết thương to như con rết, thoắt cái lại bảo chỉ bé như vết muỗi đốt.
Lâm Ngọc Ngân vẫn có chút băn khoăn, cô đi tới trước mặt cậu bé mập, quan tâm hỏi thăm: “Cậu bé, con còn đau không?”
Cậu bé mập này cũng là một kẻ có tài, vừa rồi còn xuýt xoa với mẹ là mình đau quá, ấy vậy mà giờ đây lại lắc đầu nguầy nguậy, nói: “Dì ơi, con không sao hết, con với Thanh Thảo chỉ xảy ra chút xích mích nhỏ thôi, không có gì đáng ngại.”