Mà ba người Lâm Danh Sơn thì ngồi ở trên xe của Lâm Thanh Dũng, một đường lái xe đi tới khu biệt thự ở trên núi Vọng Nguyệt.
Trên xe, Lâm Danh Sơn có một chút lo lắng ở trong lòng: “Thanh Dũng! Trước kia cũng là do chúng ta quá đáng, nếu như chút nữa, Ánh Nguyệt vẫn oán hận chúng ta, vậy thì con cũng đừng để xảy ra quá nhiều tranh chấp với con bé. Gia đình là quan trọng nhất!”
Lâm Thanh Dũng trả lời: “Cha! Cha yên tâm đi! Dù có nói thế nào thì cha vẫn là cha của con, con sẽ không bỏ mặc cha đâu!”
“Còn có Ánh Nguyệt, bà ấy là người như thế nào cha cũng biết rõ rồi, bà ấy sẽ không giống với những người phụ nữ khác đâu!”
Lâm Phương Dung nói: “Lại nói, những năm kia, chúng ta đối xử với hai mẹ con Ngọc Ngân đúng là có chút quá đáng, nhưng lúc ấy, chúng ta cũng là bị một nhà Lâm Tú Minh làm cho mê muội, hiện tại nhớ tới liền cảm thấy có lỗi với hai mẹ con họ.”. Truyện Kiếm Hiệp
“Đều qua rồi em gái!”
“Anh Thanh Dũng! Cảm ơn anh vì đã không bỏ mặc chúng em lúc nghèo khổ nhất, bây giờ anh còn nguyện ý giúp chúng em. Trước kia, mặc dù anh cả đã làm nhiều chuyện sai lầm, nhưng em hi vọng anh có thể tha thứ cho anh ấy.”
Có thể là trong khoảng thời gian này, đã trải qua quá nhiều đau khổ rồi, mấy người này cũng coi như là đã có thể nhìn thấu tốt xấu, cho nên lúc này, họ đã hoàn toàn tỉnh ngộ, cả người giống như đã thay đổi thành một người khác.
Ô tô lao nhanh ở trên đường, rất nhanh liền tới một khu biệt thự ở trên núi Vọng Nguyệt.
Hôm nay là ngày đi học cuối cùng của Lâm Thanh Thảo. Trường học không có dạy, họ chỉ là muốn tổ chức một buổi họp phụ huynh. Sau khi họp phụ huynh xong, Lâm Thanh Thảo sẽ chính thức bắt đầu kì nghỉ đông.
Lâm Ngọc Ngân dẫn Lâm Thanh Thảo tới trường nên không có ở nhà.
Lúc này, ở nhà chỉ còn lại một mình Lưu Ánh Nguyệt đang dọn dẹp. Bà là một người rất tiết kiệm. Dù Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân là những người rất có tiền, nhưng bà lại không nỡ để bọn họ bỏ tiền ra, việc ở trong nhà vẫn luôn do bà làm.
Xe dừng ở bãi đỗ xe bên ngoài biệt thự. Trần Hùng và đám người Lâm Thanh Dũng cùng nhau bước xuống xe, nhưng mấy người này lại cứ đứng ở trước cửa, không dám đi vào.
“Cha làm gì vậy? Dù sao cũng tới đây rồi, cha còn lo lắng cái gì chứ? Đi thôi! Đi vào thôi!”
“Nhưng mà Trần Hùng!”
“Đi vào thôi.”
Trần Hùng dẫn đầu đi vào biệt thự, Lâm Thanh Dũng và Lâm Danh Sơn đi theo ở phía sau.
“Trần Hùng! Con về rồi sao? Cha của con đâu?”
Lưu Ánh Nguyệt biết Trần Hùng đi theo dõi Lâm Thanh Dũng nên sau khi Trần Hùng trở về, bà liền hỏi anh.
Trần Hùng nói: “Ở phía sau ạ!” Sau đó, anh lại nói: “Mẹ! Chút nữa nếu gặp được người không muốn gặp thì mẹ cũng đừng quá kích động!”
“Người mà mẹ không muốn gặp?”
Lưu Ánh Nguyệt tức giận nói: “Tốt lắm! Cái tên khốn nạn kia quả nhiên là có người khác ở bên ngoài.”
Nói xong, Lưu Ánh Nguyệt đi về phía nhà bếp. Trần Hùng giật nảy mình, vội vàng đi theo, hỏi: “Mẹ! Mẹ muốn làm gì?”
“Đừng cản mẹ, Trần Hùng! Mẹ muốn làm thịt đôi gian phu dâm phụ kia.”
Vừa nói, Lưu Ánh Nguyệt vừa cầm theo một con dao phay lấy từ trên mặt thớt. Dáng vẻ này hoàn toàn không giống như đang nói đùa, Lưu Ánh Nguyệt thực sự muốn đi ra ngoài liều mạng với Lâm Thanh Dũng.
Trần Hùng hít một ngụm khí lạnh, cũng may là Lâm Thanh Dũng không có đi tìm người khác ở bên ngoài, nếu là thật thì sợ rằng đêm nay, khi ngủ đi, ông ấy có thể sẽ mất đi cái mạng của mình.
Nếu chết luôn thì còn tốt một chút, nhưng nếu như đang ngủ mà bị người ta đột nhiên cắt một nhát, thì quả thật là sống không bằng chết.
Nghĩ tới những thứ này, Trần Hùng không khỏi cảm thấy tê dại da đầu, anh vội vàng đoạt lấy con dao ở trong tay của Lưu Ánh Nguyệt nói: “Mẹ! Mẹ nhìn mẹ đi! Con đã nói là mẹ đừng kích động mà! Mẹ vẫn chưa hiểu rõ sự việc thì mẹ kích động cái gì?”