“Mẹ! Mẹ hiểu lầm rồi! Cha không có làm loạn ở bên ngoài!”
“Không làm loạn?” Lưu Ánh Nguyệt khẽ giật mình: “Vậy lời con vừa nói là có ý gì?”
“Là...”
Trần Hùng cũng không biết phải giải thích như thế nào, chỉ nói: “Mẹ tự ra ngoài xem đi.”
Lưu Ánh Nguyệt nghi ngờ đi ra khỏi nhà bếp, sau đó, bà nhìn thấy đám người Lâm Danh Sơn đang đứng ở phòng khách.
“Tại sao lại là các người, các người ở đây làm gì?”
Bà hoàn toàn không nghĩ tới đám người Lâm Danh Sơn này lại đột nhiên đến nhà mình, nhìn thấy bọn họ, trong lòng Lưu Ánh Nguyệt lại như có một khối đá lớn, dù không phải là phẫn nộ, nhưng dù sao thì bà cũng không muốn nhìn thấy đám người này.
“Bà xã! Tôi muốn đưa họ về đây ở.” Lâm Thanh Dũng cố gắng lấy dũng khí nói.
“Lâm Thanh Dũng! Ông bị điên rồi sao? Ông phát bệnh thần kinh à?”
Lưu Ánh Nguyệt tức giận ngay lập tức, bà xông lên phía trước, không chút khách khí cho Lâm Thanh Dũng một cái bạt tay vào mặt.
“Lâm Thanh Dũng! Ông là cái đồ vô dụng. Trước kia bọn họ đối xử với chúng ta như thế nào, ông quên rồi sao? Bây giờ ông muốn làm gì? Muốn làm người tốt sao?”
Lâm Thanh Dũng nhận một cái bạt tay nhưng cũng không có tức giận. Ông biết vì sao Lưu Ánh Nguyệt lại tức giận như vậy, nếu đổi lại là người khác thì họ cũng sẽ phản ứng như thế.
Hơn nữa, Lưu Ánh Nguyệt lại còn là một người nóng nảy.
“Ánh Nguyệt! Hiện tại, cha đang rất khó khăn. Trong khoảng thời gian này, bọn họ ở bên ngoài cũng đã chịu khổ không ít rồi. Bây giờ, bọn họ đã thay đổi rồi, đã biết sai rồi, vì vậy, tôi hy vọng bà sẽ có thể tha thứ cho bọn họ!”
“Tha thứ?”
Lưu Ánh Nguyệt tức giận không có chỗ phát tiết: “Lúc trước, khi làm nhục chúng ta, sao bọn họ lại không nghĩ đến ngày hôm nay? Lâm Thanh Dũng! Bọn họ đối xử với chúng ta như thế nào, bạc đãi Ngọc Ngân và Thanh Thảo ra sao, ông quên rồi sao?”
“Tôi nghe nói, lúc ấy, Ngọc Ngân phải làm công ở bên ngoài, Thanh Thảo ở nhà thì bị cả cái nhà này mắng là con hoang, bọn họ cho con bé uống nước gạo, ăn bánh bao. Bây giờ muốn xin tha thứ sao? Ông cảm thấy có khả năng không?”
“Trong khoảng thời gian này đã chịu khổ không ít? Vậy bọn họ có nghĩ tới, những năm trước kia, chúng ta đã phải chịu khổ nhiều như thế nào không? Đây chính là báo ứng của bọn họ!”
Lưu Ánh Nguyệt càng nói càng tức, mà đám người Lâm Danh Sơn ở bên kia thì cảm thấy vô cùng xấu hổ. Nhưng bây giờ ở dưới một mái nhà, bọn họ cũng chỉ có thể đứng ở một bên, nghe Lưu Ánh Nguyệt quở trách.
Lâm Thanh Dũng không nhịn được nữa, nói: “Ánh Nguyệt! Mọi chuyện cũng đã qua rồi. Bây giờ, bọn họ đã biết sai, bà còn muốn làm gì nữa?”
“Bọn họ biết sai hay không, đó là chuyện của bọn họ, còn việc tha thứ hay không, đó là chuyện của tôi.”
Lưu Ánh Nguyệt không chút khách khí nói với đám người Lâm Danh Sơn: “Các người vẫn là nên chạy nhanh đi. Miếu nhỏ này của tôi e là không có chỗ cho các người.”
Lâm Phương Dung vội vàng nói: “Chị dâu! Chuyện trước kia là do bọn em không đúng, bọn em ở đây xin lỗi chị.”
“Nếu như chỉ cần xin lỗi là đã xong chuyện, vậy còn cần cảnh sát làm gì?” Lưu Ánh Nguyệt tức đến đỏ cả mặt.
“Ánh Nguyệt! Dù sao thì chúng ta cũng là người một nhà với nhau. Bây giờ, bọn anh không có chỗ để ở, em có thể nể tình mà giúp bọn anh một tay không?”
Giờ phút này, Lâm Văn Dương cũng không còn quan tâm đến mặt mũi, bắt đầu cầu xin.
Lâm Danh Sơn mặc dù chỉ đứng ở một bên không nói gì cả, nhưng ông ta vẫn luôn dùng ánh mắt thương hại để nhìn Lưu Ánh Nguyệt, hi vọng bà có thể bỏ qua hiềm khích lúc trước.
Từ đầu tới cuối, Lưu Ánh Nguyệt vẫn luôn tức giận, nhưng cũng còn may là bà ấy vẫn chưa có cầm dao phay đuổi mấy người này đi.