“Thanh Thảo, tới để bà cô ôm một cái nào.”
Lâm Phương Dung lần thứ hai đi về phía Lâm Thanh Thảo, nhưng Lâm Thanh Thảo vẫn sợ hãi như cũ, trốn ở sau lưng Trần Hùng.
Trần Hùng nói: “Từ từ rồi tới cũng được.”
“Được!”
Lâm Phương Dung có hơi sợ Trần Hùng, loại sợ hãi này cũng không phải hiện tại mới có mà đã từ rất lâu rất lâu trước đó. Bà ta sợ Trần Hùng, mà trong khoảng thời gian này, bà ta cũng nghe được vài tin đồn biết được một vài sự tích về Trần Hùng, cho nên càng thêm kiêng dè anh.
Trần Hùng không để ý tới Lâm Phương Dung nữa, mà là hỏi Lâm Ngọc Ngân: “Đã quyết định chưa?”
Lâm Ngọc Ngân gật đầu nói: “Ông xã, em muốn dành ra biệt thự số mười ba cho mấy người ông nội ở, anh có ý kiến gì không?”
Trần Hùng cười nói: “Không ý kiến.”
Buổi tối ngay ngày hôm đó, mấy người Lâm Danh Sơn ở lại nơi này ăn một bữa cơm tối. Không khí lúc ăn cơm cực kỳ lúng túng. Lưu Ánh Nguyệt hoàn toàn không nói một lời, Trần Hùng thì càng lười nói chuyện.
Mà Lâm Ngọc Ngân và Lâm Thanh Dũng có nói mấy câu để điều tiết không khí một chút, nhưng cuối cùng vẫn là thất bại mà chấm dứt.
Sớm trước khi ăn cơm, Lâm Ngọc Ngân đã tìm một công ty dọn dẹp, bảo người qua biệt thự số mười ba dọn dẹp một chút.
Lúc ấy biệt thự số mười ba đã được sửa sang hoàn mỹ, trang thiết bị đầy đủ hết, có thể xách đồ vào ở. Chỉ là đã rất lâu không có ai ở, khó tránh khỏi có phủ một chút bụi, dọn dẹp một chút liền có thể vào ở được rồi.
Ăn xong cơm tối, mọi người cũng không nói chuyện quá nhiều, sau đó ba người Lâm Phương Dung và Lâm Danh Sơn liền được Lâm Ngọc Ngân và Lâm Thanh Dũng đưa qua biệt thự số mười ba kia.
Loại tình thân rạn nứt này thật ra cũng có thể chậm rãi bồi dưỡng, về phần rốt cuộc có thể thân thiết giống như nhà người khác hay không, vậy thì không biết được.
“Trần Hùng, căn nhà này là của con, hơn nữa con bé Ngọc Ngân kia lát nữa chắc chắn sẽ cho bọn họ tiền, vậy nói ra tiền kia cũng là của con.”
“Mẹ nói con làm sao lại không thể nhẫn tâm một chút, đuổi mấy người kia đi cho mẹ?”
Sau khi mấy người Lâm Ngọc Ngân dẫn ba người Lâm Danh Sơn đến biệt thự số mười ba, Lưu Ánh Nguyệt lại bắt đầu phàn nàn Trần Hùng.
Trần Hùng vui vẻ, nói: “Mẹ, đây chính là cha chồng của mẹ đấy, mẹ nói bản thân mẹ cũng không thể nhẫn tâm được, làm sao lại giao loại vấn đề khó khăn này cho con lựa chọn chứ.”
“Con a, mẹ nói con chính là đồ bỏ đi.”
Lưu Ánh Nguyệt tức giận cốc trên trán Trần Hùng một cái, tuy rằng ngoài miệng nói con rể của mình là đồ bỏ đi, nhưng trong lòng khỏi cần nói bà cảm thấy tự hào về anh con rể này biết bao nhiêu.
“Được rồi mà mẹ, nếu đã đồng ý với người ta, mẹ cũng đừng nghĩ quá nhiều nữa.”
“Biệt thự số mười ba cách nhà của chúng ta cũng không gần, sau này nếu như mẹ thật sự không muốn nhìn thấy mấy người này, con lại nghĩ cách đổi nơi khác cho bọn họ.”
“Bỏ đi.” Lưu Ánh Nguyệt khoát khoát tay: “Thật sự phải như vậy, cha con lại ầm ỹ với mẹ mất.”
“Hy vọng cả nhà đó đừng cho ta làm ra chuyện xấu gì. Nếu bọn họ còn dám tác oai tác quái thì đừng có trách mẹ không khách khí với bọn họ.”
Một đoạn thời gian tiếp theo, ba người Lâm Danh Sơn liền ở trong tòa biệt thự số mười ba bên kia, Lâm Ngọc Ngân quả thật cho bọn họ một ít tiền nhưng cũng không tính là nhiều lắm.
Đợi ăn Tết xong, Lâm Ngọc Ngân nghĩ muốn sắp xếp cho một công việc cho Lâm Văn Dương và Lâm Phương Dung. Cô là chủ của tập đoàn Ngọc Thanh, muốn sắp xếp công việc cho bọn họ cũng chính là một câu nói thôi. Tóm lại Lâm Ngọc Ngân cũng không thể đưa tiền chu cấp cho mấy người này, cho nên vẫn nên để cho bọn họ tự cung tự cấp.