Hơn nữa, chưa kể đến việc bây giờ Phùng Tuyết đang được một người có bản lĩnh nhất của tập đoàn Ngọc Thanh chống lưng, cho dù là không có tập đoàn Ngọc Thanh đi nữa thì Phùng Tuyết cũng sẽ không vì một vị trí cao mà bán rẻ thân mình, cô ta cũng có điểm giới hạn của riêng mình.
“Xin lỗi ông Bành Khôi, tôi thật sự không phải là loại người như ông tưởng tượng.”
Phùng Tuyết nói xong liền quay người rời đi.
Bành Khôi cau mày, ông ta không ngờ rằng Phùng Tuyết lại từ chối lời đề nghị này một cách đơn giản như vậy.
Tuy nhiên, làm sao ông ta có thể để cho Phùng Tuyết đi dễ dàng như thế được.
Vì vậy, ông ta liền đuổi theo Phùng Tuyết và chặn cô ta lại.
“Cô Phùng Tuyết, có thể cô là một người thận trọng nên bây giờ có lẽ cô vẫn chưa thể chấp nhận được loại quy tắc này, nhưng mà cô đã từng nghe qua câu hiểu rõ thời thế mới là người tài giỏi chưa, trong giới giải trí này, có ngôi sao nào mà không muốn có một vị trí cao chứ?”
“Không lẽ, bây giờ cô chỉ mới có một chút thành công mà đã thỏa mãn rồi sao, cô thật sự không muốn trở thành siêu sao Quốc Tế à?”
Phùng Tuyết nghe vậy liền cau mày nói: “Ông Bành Khôi, tôi không cần đến miếng bánh lớn đó của ông, hơn nữa tôi tin rằng với sự cố gắng nỗ lực của bản thân, thì đến một ngày nào đó, tôi sẽ có được mọi thứ mà mình muốn.”
“Thật sự là không cần suy nghĩ nữa sao?” Bành Khôi nheo mắt.
“Cảm ơn lòng tốt của ông, nhưng mà tôi từ chối.”
Cuối cùng Phùng Tuyết không nói nhiều nữa, nhanh chóng quay người đi khỏi đó.
Khi thấy những lời dụ dỗ không hiệu quả, cuối cùng Bành Khôi cũng thay đổi vẻ mặt, tiếp tục ngăn Phùng Tuyết lại và nói nhỏ: “Cô Phùng Tuyết, cô đừng có mà không nể mặt như thế chứ, tối nay cô nhất định phải đi, không muốn đi thì cũng phải đi.”
“Không phải cô chỉ là một diễn viên bị ai đó chơi đùa thôi hay sao, cô còn giả vờ trước mặt tôi làm gì? Nếu tôi đoán không sai, thì lý do mà cô có thể trở thành nữ chính của vở kịch này, nhất định là vì cô đã ngủ với đạo diễn Trình Hữu Đạo rồi đúng không, dù sao thì ngủ với ai mà chẳng được, cô đừng có mà không biết tốt xấu như vậy.”
“Ông đừng có mà ăn nói bậy bạ.”
Phùng Tuyết lo lắng, liền tát vào mặt Bành Khôi một cách không kiểm soát.
Cùng lúc đó, rất nhiều người xung quanh đều nhìn sang đây, Bành Khôi cũng kinh ngạc, ông ta chưa bao giờ nghĩ rằng một diễn viên như vậy lại dám tát ông ta ở nơi công cộng.
Ông ta định đánh trả, nhưng đã bị người khác ngăn lại.
Người ngăn ông ta lại đó là một người đàn ông to lớn, cũng chính là nhân viên bảo vệ ở đây.
Cùng lúc đó, Huỳnh Phong, Trương Ánh và những người khác cũng đến đây ngay khi họ nghe thấy tiếng động lớn.
“Có chuyện gì vậy?”
Huỳnh Phong cau mày hỏi.
Phùng Tuyết nhìn anh ta bằng đôi mắt đẫm lệ và nói: “Tổng giám đốc Phong, ông ta, ông ta…”
Tuy Phùng Tuyết không thể nói ra được những lời này, nhưng đối với Huỳnh Phong, là một người được coi là người từng trải trong ngành này, nên anh ta lập tức hiểu ra ngay.
Sau đó anh ta nhìn Bành Khôi ở phía đối diện và nói: “Hình như ông đã ăn phải gan báo rồi thì phải?”
Bành Khôi hỏi: “Anh có biết tôi là ai không?”
“Tôi không quan tâm ông là ai, cút ngay khỏi đây cho tôi, ở đây không chào đón những người như ông.”
Bây giờ, Huỳnh Phong đang được một người có bản lĩnh như Trần Hùng chống lưng, cho nên từ lời nói đến hành động đều có vài phần ngang ngược, ở khu vực Tô Hàng này, thậm chí là toàn bộ khu vực phía nam, Huỳnh Phong cũng không cần phải sợ làm mất lòng bất cứ ai cả.
Vẻ mặt của Bành Khôi tối sầm lại và nói: “Anh có chắc chắn là muốn đuổi tôi ra khỏi đây hay không, tôi chính là ông chủ của nhà họ Bành ở Tô Hàng đấy.”