“Cái gì!”
Trong lòng của Trần Hùng cũng loạn lên: “Là ai làm?”
“Tôi…Tôi không biết.” Trương Ánh ở đầu dây bên kia hốt hoảng nói: “Cô Lâm, xin cô, xin cô nhất định phải cứu Ánh Tuyết.”
Lâm Ngọc Ngân vội nói: “Chị Trương chị bình tĩnh trước đi, bình tĩnh một chút, chúng tôi nhất định sẽ cứu Ánh Tuyết, bây giờ chị đang ở đâu?”
“Tôi…tôi cũng không biết.”
Có thể là do quá hoảng loạn, Trương Ánh ở đầu dây bên kia điện thoại trực tiếp khóc.
Mà Trần Hùng đã nhấc điện thoại gọi cho Tô Quang Huy: “Tô Quang Huy, Phùng Tuyết bị người ta bắt đi rồi, tôi không cần biết cậu dùng cách gì, cũng phải nhất định moi ra nhóm người bắt cô ấy cho tôi.”
Tô Quang Huy ở đầu dây bên kia điện thoại cũng đang say ngủ, nghe thấy mệnh lệnh của Trần Hùng, anh ta liền lập tức tỉnh táo.
Sau đó Tô Quang Huy cũng gọi liên tiếp nhiều cuộc điện thoại, sau đó khắp Tô Hàng đều trở nên sôi động.
Bất luận là trên trời hay dưới đất, hoặc là các gia tộc lớn ở địa phương, hầu như tất cả mọi người đều được điều động theo lệnh của Tô Quang Huy, trong vòng chưa đầy mười phút, Tô Quang Huy đã dựa vào địa vị và mạng lưới của nhà họ Tô ở Tô Hàng, trực tiếp điều động hàng nghìn người tìm kiếm tung tích của Phùng Tuyết.
Và phía nhà họ Bành, Bành Khôi cũng nhận được thông báo của Tô Quang Huy.
Sau khi nhận được thông báo này, trái tim của Bành Khôi như bị treo lên lần nữa, đêm nay ông ta phải trải qua một trận đánh bạc, thứ đặt cược đương nhiên là toàn bộ nhà họ Bành của ông ta.
Và điều ông ta cần lựa chọn, một bên tự xưng là ngay cả gia tộc quyền thế ở phía Bắc và hoàng tộc của Vương thành Nam Lăng cũng không để trong mắt Long Anh Khoa, còn bên kia lại là tay anh chị ở Tô Hàng như nhà họ Tô thậm chí là Trần Hùng.
Mà hiện tại, Bành Khôi đã có lựa chọn, ông ta đã dấn thân vào con đường một đi không trở lại, không thể quay đầu lại rồi.
Mặc dù Long Anh Khoa đã bảo đảm với ông ta rằng sẽ cho ông ta một tương lai tốt đẹp, nhưng trong lòng của Bành Khôi lúc này vẫn cứ không yên. Suy cho cùng vẫn là phép vua thua lệ làng.
“Bành Sướng, Bành Sướng!”
Bên trong biệt thự, tiếng hét của Bành Khôi vang lên.
Bành Sướng là con của ông ta, thường ngày rất thích luyện võ, vì thế dáng người của anh ta không hợp với tên anh ta một chút nào cả.
Anh ta là một người có thân hình cao hơn một mét chín, khắp người đều là gân guốc, lúc này anh ta vừa mới luyện tập ở trong phòng tập ở nhà xong, đang chuẩn bị tắm rửa và đi ngủ.
Nghe thấy tiếng kêu của ba mình, anh ta ngay lập tức choàng khăn tắm bước xuống dưới nhà.
“Có chuyện gì vậy ba, nữa đêm mà làm gì vậy?” Bành Sướng hỏi.
Bành Khôi cũng không giải thích quá nhiều nói: “Lập tức, lập tức gọi điện thoại kêu tất cả các cao thủ của nhà họ Bành đến đây, nhanh!”
“Tại sao?” Bành Sướng hỏi.
“Kêu con đi, thì con đi đi, ở đâu ra nhiều lời như vậy?”
“Vậy được thôi.”
Bành Sướng không hỏi nữa, thay một chiếc áo rồi đi ra ngoài.
Lúc này, Trương Ánh và Huỳnh Phong bọn họ đều đang vội vàng đi đến chỗ khách sạn nơi Trần Hùng ở, chuyện Phùng Tuyết bị người ta bắt quả thật có ảnh hưởng rất lớn, may mà trời đã khuya nên không khơi dậy sự chú ý của xã hội, nếu không thì chuyện này sẽ lan rộng ra và không biết nó sẽ gây ra chấn động lớn đến mức nào.
Với lại phim Bạch Xà sẽ công chiếu vào ngày mai, trước đó nữ chính bị bắt cóc, dưa này thật sự quá lớn, một khi truyền ra ngoài chắc chắn sẽ gây ra một đòn hủy diệt bộ phim.