Hai người vừa bước vào tòa nhà, một nhóm người từ bên trong hung hãn vọt tới chỗ hai người.
Đi đầu chính là một gã đã qua sáu mươi tuổi, là một người đàn ông rất khôi ngô, hai mắt sắc bén như chim ưng, hai hàng lông mày hằn sâu vào thái dương khiến cho người khác có cảm giác không giận tự uy.
Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy người này có chút giống nhân vật oai phong hùng dũng trong truyện tranh, cho dù là ngoại hình hay dáng vẻ đều giống vô cùng.
“Bắt cậu ta lại cho tôi.”
Người này rống to một tiếng, hai tên đàn ông to con lực lưỡng chạy đến vây quan Trần Hùng.
“Dừng lại, các người định làm gì?”
Thanh Long nhíu mày, ông ta rống một tiếng, lập tức ngăn đám người này lại, sau đó ông ta nhìn về phía ông lão kia, khom mình hành lễ, nói: “Nam môn chủ Thanh Cảnh Môn Thanh Long, ra mắt Đại trưởng lão.”
Thì ra người này là Đại trưởng lão Long Anh Quang của Thanh Cảnh Môn, khó trách ông ta lại khí phách như vậy.
Long Anh Quang hừ một tiếng, vẫn không để ý đến Thanh Long, tiếp tục nói: “Giữ lại!”
Thuộc hạ ông ta lại di chuyển, nhưng Thanh Long cũng bước đến chắn trước mặt Trần Hùng.
Nết Long Anh Quang không chừa lại mặt mũi cho Thanh Long, vậy nên Thanh Long cũng không cố kỵ gì nữa, cùng lắm thì hai bên cùng xé rách mặt nạ thôi.
“Đại trưởng lão, việc ngài muốn làm đây sợ là không hợp quy củ nhỉ?”
“Quy củ?”
Trong mắt Long Anh Quang tràn ngập phẫn nộ, quát lớn: “Tên Trần Hùng này dám giết con tôi, bây giờ cậu lại đến đây giảng giải quy củ với tôi sao? Thanh Long cậu tránh ra cho tôi, nếu không tôi không nể mặt đâu.”
“Đại trưởng lão, ở Thanh Cảnh Môn không phải ông nói gì cũng được.”
Thanh Long nheo mắt nhìn, trong mắt tràn đầy ý lạnh.
Trong mắt Long Anh Quang cũng hiện lên sát ý như vậy, lạnh giọng nói: “Tôi thân là Đại trưởng lão Thanh Cảnh Môn, muốn xử trí một tội nhân giết người ở tầng cao trong Thanh Cảnh Môn còn cần phải có sự đồng ý của Thanh Long cậu sao?”
Thanh Long đáp lại: “Đúng là không cần, nhưng Trần Hùng này là người lão đại tự mình hạ lệnh bắt về, cho dù là xử lý và phán quyết thế nào cũng phải do tòa án của Thanh Cảnh Môn xử lý, không thể dùng hình phạt riêng được.”
Long Anh Quang hừ lạnh nói: “Thanh Long, cậu đây là muốn lấy quy định ra đe dọa tôi sao?”
Thanh Long nói: “Giải quyết việc chung thôi, Đại trưởng lão đừng đa nghi quá.”
Nói xong Thanh Long mang theo Trần Hùng đi lên lầu.
Long Anh Quang chỉ huy đám thuộc hạ đến phía trước chặn đường, nhưng lại nghe thấy Thanh Long hét lên một tiếng: “Tránh ra.”
Trong lòng mỗi người đều mãnh liệt run lên, bọn họ theo bản năng nhìn về phía Long Anh Quang bên kia.
Long Anh Quang thổi râu trừng mắt, ông ta thực sự tức giận, nhưng cũng có chút do dự.
Thanh Long trực tiếp giơ khối lệnh bài của Môn Chủ bốn phương của Thanh Cảnh Môn, nói: “Đại trưởng lão, từ lúc Thanh Cảnh Môn được thành lập đến nay ngoại trừ Môn Chủ bốn phương, người trong hội trưởng lão, các tổ chức, bây giờ chuyện của Trần Hùng và Long Anh Khoa xem như là do Môn Chủ bốn phương chúng tôi phụ trách, ông đây là thực muốn cưỡng ép thò một chân vào sao?”
“Đều tránh ra cho tôi.”
Thấy Thanh Long dùng đến đại chiêu, Long Anh Quang không dám nói gì nữa, nếu làm loạn chuyện này lên, cũng lớn cũng nhỏ, thậm chí có thể gây thêm rắc rối, có thể sẽ khiến ông ta mất đi chiếc ghế trưởng lão này.
Cho nên sau khi cân nhắc lợi hại, Long Anh Quang cũng chỉ có thể thỏa hiệp.
“Thanh Long, khi nào thì tòa án mở phiên tòa?” Long Anh Quang hỏi.
Thanh Long trả lời: “Ngày mai, đến lúc đó hội trưởng lão, Môn Chủ bốn phương của Thanh Cảnh Môn đều đến, lão đại cũng đến, cho nên trước đó xin Đại trưởng lão đừng khiến tôi khó xử.”