“Nhưng mà anh đã giết nhân vật cao cấp của Thanh Cảnh Môn.”
“Yên tâm đi, đó là người có tội ác tày trời, anh làm vậy là vì dân trừ hại, Thanh Cảnh Môn không chỉ không trừng phạt anh mà ngược lại sẽ còn cảm ơn anh nữa kìa.”
“Thật sao?”
“Ừ.” Trần Hùng gật gật đầu: “Chăm sóc tốt Thanh Thảo, hai mẹ con ở lại Tô Hàng chờ anh, anh sẽ trở về nhanh thôi.”
“Ừm!”
Tiếp sau đó, Trần Hùng nói chuyện phiếm một lát với hai mẹ con Lâm Ngọc Ngân và Lâm Thanh Thảo, sau đó lại ăn một chút điểm tâm rồi ngủ một đêm ngay ở chỗ này.
Hôm sau trời vừa sáng đã có người gõ cửa phòng ngục giam này của Trần Hùng.
Lúc này Trần Hùng đã rời giường từ sớm, anh đang đứng ở phía trước cửa sổ, uống một ly cà phê nóng, nhìn xem một chiếc xe chống đạn cùng với một chiếc xe con hãng Hồng Kỳ dừng lại ở dưới lầu.
Tiếng gõ cửa phòng vang lên, Trần Hùng quay người nói: “Ông tự có chìa khoá cho riêng mình, trực tiếp tiến vào không được sao mà còn phải muốn tôi tự mình đến mở cửa cho ông nữa?”
Thế là cửa phòng mở ra, Thanh Long cầm chìa khoá đi vào từ bên ngoài. Lúc này trong ánh mắt Thanh Long vẫn có tia máu đỏ như cũ, có thể nhìn ra được, tối hôm qua ông ta đã một đêm không ngủ.
“Thời gian sắp đến rồi, theo tôi đi đến sảnh xét xử thôi.” Hôm nay cảm xúc của Thanh Long cũng không quá tốt, cho nên lúc nói ra những lời này thì trong giọng nói của ông ta cũng không mang theo bất cứ cảm xúc gì.
“Thần Hổ chết rồi sao?” Trần Hùng hỏi.
“Chết rồi.” Thanh Long trả lời: “Ông ta phạm phải trọng tội không thể tha thứ, cho nên không có khả năng sống tiếp.”
“Ông chắc hẳn là rất đau lòng.” Trần Hùng tiếp tục hỏi.
Thanh Long trả lời: “Trần Hùng, những chuyện này không phải là nhưng điều mà cậu nên hỏi, bây giờ cậu hẳn là nên suy nghĩ cho kỹ nên ứng phó đám người hội trưởng lão kia như thế nào.”
Trần Hùng cười cười lấy ra một khối lệnh bài môn chủ phương bắc đung đưa ở trước mắt Thanh Long, cười nói: “Tất cả mọi thứ không phải đã do mấy người sắp xếp xong xuôi rồi sao, tôi còn cần suy nghĩ gì nữa chứ?”
“Đi thôi.”
Thanh Long cũng không trói buộc Trần Hùng bằng bất cứ xiềng xích gì mà trực tiếp dẫn theo anh đi xuống lầu. Sau đó, bọn họ liền ngồi xe đi tới một chỗ cũng tương tự như với nha môn thời cổ đại. Nơi này nằm ngay sau toà nhà cao ốc đó, lái xe chỉ mất mấy phút là tới.
Toàn bộ kiến trúc nhìn qua vô cùng cũ kỹ, ngay phía trước cửa lớn là ba lối vào, mỗi lối có đặt hai cánh cửa được sơn đen tuyền, tổng cộng có sáu cánh cửa. Đằng sau sáu cánh của đó chính là sảnh xét xử, cũng là cùng một loại với công đường thời cổ đại.
Lúc này ở trên công đường đã có mười mấy người ngồi ở nơi đó. Đưa mắt nhìn qua thì Trần Hùng thấy được Long Anh Quang đầu tiên, cũng chính là đại trưởng lão của hội trưởng lão Thanh Cảnh Môn.
Vốn dĩ Long Anh Quang vẫn đang còn nhắm mắt dưỡng thần, nhưng khi mới nhìn thấy Trần Hùng đi tới về phía bên này, ông ta bỗng nhiên mở mắt của mình ra, cả khuôn mặt đều trở nên dày đặc mây mưa sấm sét.
Lúc này trong nội tâm Long Anh Quang vô cùng phẫn nộ, bởi vì Trần Hùng đã giết con trai ông ta, bây giờ ông ta chỉ hận không thể rút xương lột gân Trần Hùng ra cho hả giận. Nhưng ở trong Thanh Cảnh Môn này cũng không phải chỉ có một mình Long Anh Quang ông ta nói là được, tất cả mọi chuyện cũng còn cần dựa theo quy củ để mà xử lý.
Trong lúc Tần Hùng tiến vào bên trong công đường, anh có thể cảm nhận rất rõ ràng được trong sảnh này có một loại áp lực cùng với ngột ngạt. Hơn mười người ở đây đại đa số đều là trưởng lão của hội trưởng lão, còn lại thì đều là những nhân vật cao cấp của từng bộ phận trong Thanh Cảnh Môn, bọn họ cùng nhau hợp thành một hội đồng xét xử chuyên để phán quyết vụ án Trần Hùng tàn sát Long Anh Khoa này.
“Thanh Long xin kính chào các vị trưởng lão.”