Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Điện Đức Hoàng (Trần Hùng)

Sau khi một cái USB như vậy được anh ta lấy ra, anh ta nghiễm nhiên đã đã không còn cái loại khẩn trương như lúc bắt đầu nữa, bởi vì anh ta không phản bội Trần Hùng.

Mà lần này đến đây, thật ra là vì giúp đỡ Trần Hùng.

Cái USB đó được Tô Quang Huy dâng lên, sau đó cắm vào trên máy chiếu.

Nhất thời, đám người Long Anh Quang không khỏi trở nên có chút khẩn trương.

“Bắt đầu đi.”

Thanh Long đưa tay ra hiệu với thuộc hạ, ngay sau đó trên màn hình chiếu, lập tức chiếu ra một hình ảnh khác.

Đó là hình ảnh Long Anh Khoa ngay từ đầu làm thế nào để ép Phùng Tuyết, tất cả mọi thứ đều bị cameras lúc đó ghi lại, trong đoạn video này, tác phong làm việc của Long Anh Khoa không thể nghi ngờ là rất khó coi.

“Đây … quả thực là xem thường vương pháp.”

“Này thật sự là phần tử cặn bã của Thanh Cảnh Môn chúng ta.”

Trong lúc nhất thời, rất nhiều thẩm phán ở đây đều nhịn không được trách mắng.

Bọn họ đối với tác phong của Long Anh Khoa sớm đã nghe thấy, nhưng ngại một tầng thân phận đại trưởng lão này của Long Anh Quang, cho nên bọn họ cũng không có bộc phát ra.

Nhưng hôm nay sau khi những video đó bị phát ra, cuối cùng vẫn là có người nhịn không được.

Mà vẻ mặt của Long Anh Quang lúc này cũng tái nhợt, trên trán chảy ra mồ hôi lớn như hạt đậu, về phần thẩm phán trưởng Mục Hoàng, nhất thời lại có chút không biết làm sao.

Thanh Long nói: “Các vị, đoạn video này chỉ là một phần nhỏ trong đó mà thôi, trong tay tôi còn có những video khác về hành vi vi phạm pháp luật của Long Anh Khoa, mọi người muốn tiếp tục thưởng thức hay không? Tuyệt đối có thể đổi mới tam quan của các vị.”

“Đủ rồi!”

Long Anh Quang đột nhiên hét lớn một tiếng: “Thanh Long, con trai tôi cũng đã chết, chẳng lẽ ông còn muốn dùng roi đánh xác nữa hay sao?”

(*dùng roi đánh xác chết là một hành động cổ xưa nhằm mục đích xúc phạm người chết, bây giờ thì cụm từ này dùng để chỉ những hành vi xúc phạm người chết)

Thanh Long híp mắt nói: “Đại trưởng lão ông xem ông nói lời này, tôi chỉ đùa một chút thôi, không có video đâu.”

Gân xanh trên trán Long Anh Quang từng sợi từng sợi nổi lên, ông ta rất phẫn nộ, nhưng cố tình con trai mình bị người nắm được nhược điểm, ông ta căn bản tìm không thấy lý do gì để phản bác.

Nhưng mà rất nhanh, ông ta liền dời đề tài, nói: “Mặc dù Long Anh Khoa nhà tôi quả thực có lỗi trước, nhưng tội ác mà nó phạm phải, cũng nên do Thanh Cảnh Môn chúng ta xử lý, mà không phải một người ngoài đến dùng loạn hình phạt riêng.”

“Cho nên, sai lầm mà Long Anh Khoa phạm phải, tôi làm cha chắc chắn thay nó gánh vác, nhưng mà trước đó, chúng ta phải xử phạt hung thủ trước.”

Ý của Long Anh Quang đã rất rõ ràng, cho dù Long Anh Khoa vi phạm pháp luật, đó cũng phải là người của Thanh Cảnh Môn đến xử lý anh ta, mà Trần Hùng anh, tuyệt đối không có quyền giết Long Anh Khoa.

Bởi vậy, lúc này Trần Hùng vẫn khó thoát cái chết.

Mà những gì Long Anh Quang nói, quả thật là quy củ của Thanh Cảnh Môn, không có bất cứ khuyết điểm nào.

Thanh Cảnh Môn bao che khuyết điểm, cũng không phải chuyện một ngày hai ngày.

Trần Hùng lúc này, dường như vẫn lâm vào tuyệt cảnh, nhưng mà Thanh Long lại cười lớn ha hả.

Thấy Thanh Long cười, Trần Hùng cũng cười theo, bởi vì lúc này Trần Hùng đã đoán được kế hoạch của Thanh Long bọn họ.

“Các ngươi cười cái gì?” Long Anh Quang tức giận cả người run rẩy, quát lớn nói.

Thanh Long nói: “Đại trưởng lão những gì ông nói quả thật không sai, Trần Hùng giết chết Long Anh Khoa, quả thật đáng chết, bởi vì cậu ấy cũng không có quyền giết thành viên của Thanh Cảnh Môn tôi, huống chi đó còn là con trai bảo bối của đại trưởng lão ông.”

“Nhưng, từ lúc Thanh Cảnh Môn thành lập đến nay, người đứng đầu Thanh Cảnh Môn lại giao cho Môn Chủ bốn phương của Thanh Cảnh Môn quyền tiền trảm hậu tấu, đặc biệt người trong Thanh Cảnh Môn, phàm là bên ngoài làm loạn phép tắc, vi phạm pháp luật, Môn Chủ bốn phương của Thanh Cảnh Môn có quyền trực tiếp chém giết.”
Nhấn Mở Bình Luận