Sau khi trở về thành phố Bình Minh, Trần Hùng không hề đi đâu cả, mỗi ngày anh đều ở nhà cùng Lâm Ngọc Ngân và Lâm Thanh Thảo.
Buổi tối hôm Tết Nguyên Tiêu, Trần Hùng bảo người đi mua rất nhiều pháo hoa về, chiếu sáng toàn bộ núi Vọng Nguyệt.
Lâm Thanh Thảo rất thích pháo hoa, có lẽ trẻ con ai cũng thích thứ này, rất nhiều người sau khi lớn lên liền dần dần mất đi hứng thú với việc năm mới đến, nhưng chỉ cần trong nhà có trẻ con, loại niềm vui đang dần dần mất đi này vẫn có thể tìm lại được.
Vào buổi tối, Lưu Ánh Nguyệt đặc biệt nấu bánh trôi với ý nghĩa là gia đình một nhà sẽ được đoàn tụ.
Đồng thời, đây cũng là mong ước lớn nhất của Lưu Ánh Nguyệt bọn họ, bọn họ không có năng lực cản Trần Hùng đi làm chuyện của anh, cũng không có khả năng ngăn cản, điều duy nhất bọn họ có thể làm đó chính là thông qua phương thức như vậy để cầu phúc cho Trần Hùng, hy vọng cho dù anh có ra ngoài để làm gì thì vẫn có thể bình an trở về, người một nhà đoàn tụ.
Cùng nhau ăn tết Nguyên Tiêu, trừ một nhà Lâm Ngọc Ngân ra thì Lâm Danh Sơn và Lâm Phương Dung cũng ở đó.
Trong khoảng thời gian ở chung này, rõ ràng là mấy người Lâm Danh Sơn đã thay đổi không ít, cho nên đến bây giờ, Lưu Ánh Nguyệt cũng đã từ từ chấp nhận người một nhà này.
Lưu Ánh Nguyệt nấu một nồi bánh trôi to, toàn bộ đều được mọi người ăn sạch sẽ, không khí giữa mọi người cũng cực kỳ hài hoà và ấm áp.
Nhìn gia đình ấm áp thế này, trong lòng Trần Hùng tự nhiên lại cực kỳ cảm khái.
Anh sắp phải tới phía Bắc rồi, đi đối mặt với những người mà mình không hề có cảm tình, giống như hầm băng chục nghìn năm nhà họ Bổn vậy, lại nói tiếp, trong lòng Trần Hùng cực kỳ phức tạp.
Rõ ràng là máu mủ tình thâm, nhưng khi gặp mặt nhau lần nữa, lại là kẻ thù thấy nhau là đỏ mắt!
Vào ban đêm, Trần Hùng ôm Lâm Ngọc Ngân vào trong lồng ngực, anh ngủ một cách luyến tiếc, bởi vì thời gian ở bên cạnh và làm bạn với vợ lại ít đi một ngày.
“Vợ, tết Nguyên Tiêu vui vẻ.”
Trần Hùng gắt gao ôm Lâm Ngọc Ngân, sau đó đem mặt mình chôn vào trong tóc của cô ấy.
“Tết Nguyên Tiêu vui vẻ, chồng.”
Hai người ôm nhau thật lâu, sau đó Lâm Ngọc Ngân vẫn hỏi vấn đề mà mình muốn hỏi nhất: “Khi nào thì anh phải tới phía Bắc?”
Trần Hùng trả lời nói: “Chờ một tuần nữa khi Thanh Thảo khai giảng xong sau đó anh liền đi.”
“Lần này anh tới phía Bắc, chắc phải mất một thời gian rất dài mới có thể trở về, nhưng mà vợ, em nhất định không cần lo lắng, anh bảo đảm nhất định anh sẽ bình an trở về.”
Nói xong Trần Hùng liền dùng tay sờ về hướng bụng Lâm Ngọc Ngân: “Trước khi đứa bé sinh ra, nhất định anh sẽ trở về gấp.”
“Vâng!” Lâm Ngọc Ngân gật đầu, nói: “Chồng, chuyện của anh và nhà họ Trần em cũng biết một ít, nhưng em có chút lời muốn nói, rốt cuộc thì các anh đều là người một nhà, cũng có rất nhiều cách để giải quyết vấn đề mà.”
Trần Hùng hiểu ý của Lâm Ngọc Ngân, có cái gọi là oan gia nên giải khúc mắc chứ không nên kết thù, đương nhiên cô ấy cũng mong Trần Hùng có thể bình tĩnh lại rồi ngồi xuống từ từ nói chuyện với nhà họ Trần bên kia.
Nói không chừng giữa hai bên bọn họ còn có không ít hiểu lầm, nếu từ từ nói chuyện, thì có thể sẽ giải trừ được những hiểu lầm đó, gỡ bỏ nút thắt khúc mắc, dù sao thì cũng là người một nhà, máu mủ tình thâm.
Trên thực tế, sao Trần Hùng có thể không nghĩ như vậy?
Mặc dù năm đó nhà họ Trần làm rất nhiều chuyện súc sinh với anh, nhưng Trần Hùng cũng là con người, cũng có cảm xúc, anh cũng muốn có thể từ từ nói chuyện lại với người thân của mình.
Nhưng mà là do đâu?
Trần Hùng muốn làm như vậy, căn bản bên nhà họ Trần kia lại không cho anh cơ hội.
Không chỉ không cho cơ hội mà ngược lại còn làm mọi việc trở nên trầm trọng hơn, lần trước khi Trần Hùng trở về nhà họ Trần, nhà họ Trần liền trực tiếp phái người tới uy hiếp anh, muốn lấy tủy xương của anh.