“Diệp Phi, cậu muốn chết đúng không.”
Cao Siêu bị Diệp Phi vạch trần như vậy thì rất khó chịu và tức giận, anh ta quay về phía Diệp Phi tung cho anh một cú đấm.
Hai người đánh nhau trong không gian nhỏ bé chật chội này, có điều Diệp Phi là trung đội trưởng dù sao cũng không phải là đối thủ của Cao Siêu, rất nhanh đã bị đánh cho ngã lăn ra đất.
Anh ta cố gắng vùng vẫy, đứng lên để bảo vệ cho Trần Hùng, nhưng lúc này bị hai thành viên khác của Thanh Cảnh Môn ép xuống đất.
“Cao Siêu, mẹ nhà anh, anh sẽ gặp báo ứng thôi.”
Cao Siêu hừ lạnh nói: “Diệp Phi, giữa chúng ta không phải là bạn bè nữa thì chính là kẻ thù, hôm nay là cậu không biết tốt xấu, đợi sau khi tôi giết chết tên này, thì sẽ đến cậu!”
Nói xong, Cao Siêu đã trực tiếp điều chỉnh dòng điện của cái mũ lên đến mức tối đa, không còn chút kiên nhẫn nào nữa, trực tiếp phóng điện giật Trần Hùng, sau đó dùng ngón tay cái của mình kí lên đó.
Dù sao đây cũng là tình thế bắt buộc.
“Cậu nhóc, ai bảo cậu quản nhiều chuyện như vậy làm gì, kiếp sau hãy thông minh một chút.”
Cao Siêu thở dài nói với Trần Hùng, chuẩn bị hành động.
Tuy nhiên, vào lúc này Trần Hùng lại cười khúc khích.
““Không chơi nữa, chơi cũng đủ rồi, kết thúc như vậy thôi.”
“Cậu nói cái gì cơ?” Cao Siêu cau mày hỏi.
Đùng một tiếng!
Chiếc khóa sắt ban đầu khóa tay phải của Trần Hùng thật sự đã mở ra, nó giống như một món đồ chơi trong tay Trân Hùng vậy, dễ dàng bị anh làm gãy.
“Sao lại có thể như vậy?”
Cao Siêu ngây người ra, nhưng điều đáng sợ hơn vẫn còn ở phía sau.
Không chỉ khóa sắt ở tay phải của Trần Hùng bị mở ra, mà khóa ở tay trái và chân của anh cũng bị anh bẻ gãy gần như cùng một lúc.
Trần Hùng đứng dậy khỏi ghế và mỉm cười nhìn Cao Siêu.
“Cậu.... cậu...”
Cao Siêu hoàn toàn không thể tin được, mẹ nó đây là chuyện gì vậy, cái tên nhóc này rốt cuộc là ai, làm sao có thể bẻ khóa sắt một cách nhẹ nhàng dễ dàng như vậy?
Cao Siêu nhận thấy tình hình có chút không ổn, nhất thời hét lên gọi người đến.
Nghe được động tĩnh bên trong, một đám đông của Thanh Cảnh Môn xông vào.
“Bắt lấy nó, bắt lấy nó cho tôi.” Cao Siêu vừa hét to vừa lùi lại về phía sau.
Cùng lúc đó, một số lượng lớn người của Thanh Cảnh Môn lao về phía Trần Hùng.
Lúc này, Trần Hùng cũng không có ý định tiếp tục giấu diếm, trực tiếp sờ sờ trong tay anh, sau đó lấy ra một cái lệnh bài của môn chủ phương Bắc Thanh Cảnh Môn.
“Đọc đi!”
Trần Hùng đem lệnh bài đặt ở trước mặt của thành viên Thanh Cảnh Môn, lạnh lùng nói.
Bên kia đầu tiên là giật mình, sau đó cả người ngẩn ra.
“Bạch.... Bạch Hổ Lệnh!”
Bạch Hổ Lệnh, cũng chính là môn chủ phương Bắc Thanh Cảnh Môn, đây là biểu tượng của môn chủ phương Bắc Thanh Cảnh Môn.
Kể từ khi Thần Hổ hy vọng một cuộc nổi dậy hoàng kim hơn hai năm trước, lệnh bài này chưa từng xuất hiện ở phương Bắc, nhưng không thể ngờ rằng Bạch Hổ Lệnh của môn chủ phương Bắc vậy mà lại thực sự xuất hiện ở đây.
“Cậu.... cậu là?”
Không chỉ những thành viên của Thanh Cảnh Môn thấy kinh ngạc mà những người phía sau cũng ngây ra, Cao Siêu cảm thấy lạnh hết sống lưng.