Tùy ý bắn mười phát, toàn bộ đều bắn vào cùng một một vị trí, đồng dạng là max điểm, nhưng thao tác này của Trần Hùng lợi hại hơn nhiều so với kỹ thuật bắn súng của anh ta.
Hơn nữa Trần Hùng căn bản không thèm ngắm bắn.
"Này… tay súng thiện xạ sao?"
Một giọng nói kinh ngạc vang lên bên cạnh, một người đàn ông có vóc dáng cường tráng mang theo vẻ kinh ngạc đi về phía bên này.
Người này là La Đồ, một trong tám chủ sự lớn.
Trần Hùng ném khẩu súng trong tay sang một bên, cười tủm tỉm nhìn La Đồ và Trần Binh nói: "Có hứng thú nói chuyện phiếm không?"
Hai người đưa mắt nhìn nhau, tuy rằng trong lòng vẫn có chút bài xích Trần Hùng, nhưng không thể không nói, vừa rồi Trần Hùng lộ ra một chiêu quả thật đã làm bọn họ rung động.
Mà cái Trần Hùng muốn chính là hiệu quả này, những người này sở dĩ chướng mắt anh, còn không phải bởi vì bọn họ cho rằng anh không có năng lực, là dựa vào quan hệ để lên chức sao.
Mà Trần Hùng một khi lấy ra năng lực khiến bọn họ tin phục, những người này tự nhiên liền sẽ phục anh, Truy Phong trước đó là như vậy, mà bây giờ La Đồ và Trần Binh cũng là như vậy.
Song trong lòng Trần Hùng rất rõ ràng, chỉ là chấn động lần này còn lâu mới đủ, cho nên tiếp theo, anh vẫn phải phô bày thêm thủ đoạn càng xuất sắc cho hai người này thấy.
Thấy La Đồ và Trần Binh chậm chạp không trả lời, Truy Phong bên cạnh vội đỡ lời: "Cậu Hùng lần này tới đây tiếp nhận chức vị môn chủ của Thanh Cảnh Môn phương bắc, là nhận lệnh người đứng đầu tới đây diệt trừ tất cả nếp sống bất lương bên này, cậu ấy muốn trọng trấn Thanh Cảnh Môn phương bắc."
La Đồ có tính cách ngay thẳng, phốc một cái bật cười ra tiếng.
Mặc dù kỹ thuật bắn súng vừa rồi của Trần Hùng khiến anh ta rất kinh ngạc, nhưng anh ta không tin Trần Hùng có năng lực trọng chấn Thanh Cảnh Môn.
"Môn chủ Trần Hùng, cậu còn chưa trả lời vấn đề của tôi đâu, cậu là con trai của trưởng lão nào?"
Trong ấn tượng của mấy người La Đồ, hình như khinh thường nhất là mấy tên công tử bột của hội trưởng lão, trên thực tế cũng là như vậy, nơi thối nát nhất của cả Thanh Cảnh Môn, thực ra chính là hội trưởng lão, những tên này trong ngày thường hưởng thụ bổng lộc của Thanh Cảnh Môn, trong tay còn nắm quyền cao chức trọng, nhưng trước giờ sẽ không ở bên ngoài liều chết liều sống, hoàn toàn là một đám sâu mọt.
Mà con cháu của những tên trưởng lão này, lại càng vô dụng hơn, bọn họ sinh ra đã ngậm thìa vàng, bản lĩnh gì cũng không có, nhưng đường ngang ngõ tắt lại có một đống lớn, cho nên trong nhóm lão đại của Thanh Cảnh Môn, bọn họ coi thường nhất chính là những tên này.
Cái tên Long Anh Khoa trước đây, chính là một cái ví dụ vô cùng tốt.
Trần Hùng lắc đầu nói: "Tôi không phải con cháu của trưởng lão nào cả, chỉ có điều không lâu trước đây, tôi đúng là đã làm một chuyện, giết con trai của Long Anh Quang, Long Anh Khoa."
"Cái gì, con trai của Long Anh Quang là cậu giết!"
Trong nhất thời, La Đồ và Trần Binh đều trừng lớn hai mắt.
Chuyện Long Anh Khoa bị giết đã huyên náo rất lớn trong nội bộ Thanh Cảnh Môn, mặc dù mấy người La Đồ thân ở phương bắc, nhưng vẫn được nghe nói qua về tin tức này.
Hơn nữa năm ngoái, Long Anh Khoa bị phái tới phương bắc, chính là cái tên cậu ấm xấu xa trong miệng bọn La Đồ, lúc đó anh ta đến đây, cả ngày chỉ cùng đám người Tả Bất Phàm kia lăn lộn cùng một chỗ, ở bên này làm không ít chuyện ác, mà La Đồ và Trần Binh tuy rằng không quen nhìn tác phong làm việc của bọn họ, nhưng cũng không biết nên làm thế nào.
Thậm chí có một lần La Đồ còn bị Long Anh Khoa đánh cho một bạt tai, nguyên nhân là Long Anh Khoa đang bắt nạt dân nữ bản địa, bị La Đồ bắt gặp, anh ta đi ngăn cản, ngược lại còn bị Long Anh Khoa chèn ép.
Lần đó nếu không có Trần Binh và Truy Phong ngăn cản, dựa vào tính tình nóng nảy kia của La Đồ, hôm đó đã bị Long Anh Khoa chém rồi.
Chỉ có điều cuối cùng dưới sự ngăn cản của Trần Binh và Truy Phong, để anh ta học được chịu đựng, mà sự chịu đựng này, kéo dài rất lâu.
Cho nên lúc ấy đám La Đồ nghe tin Long Anh Khoa bị người ta giết chết, bọn họ còn đặc biệt đặt một bàn chúc mừng, cái loại giòi bọ của Thanh Cảnh Môn này, cuối cùng cũng gặp được báo ứng.