“Ông Tả, hôm nay ông may mắn thật đấy, chắc cũng đã thắng hơn mấy tỷ rồi.” Người đàn ông cầm bài thuận từ phía đối diện mỉm cười nói.
"Ha ha ha, đây chẳng phải là sinh nhật của lão Tứ sao, nhờ may mắn của ông ta đấy."
Người đàn ông mỉm cười, rồi lại xáo bài: "Nào, tiếp tục chơi, tiếp tục chơi."
Nhìn toàn bộ thành phố Phụng Thiên, chỉ có vài người dám gọi Tiêu Tứ là lão Tứ, và người được gọi ông Tả này, chính là một trong số đó.
Ông ta là Tả Bất Phàm, một trong tám chủ quản của Thanh Cảnh Môn phương bắc.
Đúng lúc ông ta đang vô cùng có hứng muốn đại sát tứ phương thì một người đàn ông râu ria xồm xoàm bên cạnh vội vàng bước tới.
Trong lúc ông ta đi tới, bên cạnh cũng có không ít người chào ông ta, gọi ông ta là ông Mã.
Người này tên là Mã Khuê, đồng thời cũng là một trong tám chủ quản của Thanh Cảnh Môn.
Mã Khuê đến bên Tả Bất Phàm, lấy tay vỗ vai ông ta, sau đó kề miệng vào tai ông ta nói nhỏ: "Đừng chơi nữa anh Tả, ở nhà đã xảy ra chuyện rồi."
"Có chuyện gì?"
Tả Bất Phàm ngừng chia bài và nhìn Mã Khuê đầy nghi ngờ.
"Qua đây nói."
Mã Khuê cầm lấy quân bài trong tay Tả Bất Phàm ném xuống bàn, nói: "Các người chơi trước đi."
Sau đó, ông ta kéo Tả Bất Phàm sang một bên.
Vào lúc này, trong một đình nghỉ mát đằng kia, có ba người đàn ông khác đang ngồi ở đó.
Tưởng Bổn Chiêu, Lý Thanh Thạch, Dương Dũng, ba người này cũng là chủ quản của Thanh Cảnh Môn phương bắc.
Tám chủ quản của Thanh Cảnh Môn, trong tổng bộ của Trần Hùng có Truy Phong, La Đồ và Trần Bình.
Và năm người còn lại chính là đang ở đây.
Tả Bất Phàm và Mã Khuê bước tới, thấy sắc mặt ba người có chút khó coi, liền hỏi: "Các người bị sao vậy, hôm nay là sinh nhật của lão Tứ, các người làm gì mà mặt mày ủ rũ thế hả?"
Tưởng Bổn Chiêu ngẩng đầu lên và nói: "Anh Tả, ở nhà đã xảy ra chuyện."
"Đã xảy ra chuyện? Có chuyện gì?"
“Ông không nhận được cuộc gọi à?” Mã Khuê nói: “Môn chủ mới đến, tên Trần Hùng, đột nhiên chiều nay ra lệnh thu thập hồ sơ về tội ác của Tiêu Tứ trong nhiều năm qua, đồng thời cho người lục soát nhà của chúng ta.”
"Cái gì, lục soát nhà?"
Tả Bất Phàm lập tức gào lên một tiếng, ông ta bất giác lấy điện thoại di động ra quả nhiên phát hiện một số cuộc gọi bị nhỡ, nhưng khi ông ta gọi lại thì đầu dây bên kia không ai bắt máy.
"Mẹ nó, hắn ta lấy đâu cái gan lớn đó chứ?"
Tả Bất Phàm giận dữ hét lên, cảm thấy hơi mất kiểm soát, nhưng ngay sau đó ông ta đã lấy lại bình tĩnh.
"Có phải các người nói hơi quá rồi không, hôm qua Trần Hùng đó mới tới nhậm chức, hôm nay đã dám tới lục soát nhà của tôi, đùa gì chứ?"
Tưởng Bổn Chiêu nói: "Không nghiêm trọng đến mức lục soát nhà, nhưng bọn họ quả thật đã phái người đến nhà chúng ta, anh Tả, liệu có vấn đề gì không? Bây giờ chúng ta có cần về đó xem thử."