Trần Hùng híp mắt lại và nói: "Ai vậy?"
"Tôi là Tả Bất Phàm."
“Ồ, là chủ quản Tả ư?” Trần Hùng cười: “Sao đột nhiên ông lại nhớ đến và gọi điện thoại cho tôi vậy? Hình như đây cũng không phải là tác phong làm việc của chủ quản Tả mà nhỉ.”
Khi nghe thấy từ chủ quản Tả này, Diệp Phi và Lạc Siêu ở bên cạnh theo bản năng cảm thấy có chút căng thẳng.
Sau chuyện ngày hôm nay, mối quan hệ giữa nhóm người của Tả Bất Phàm và Trần Hùng có thể nói là như nước với lửa. Là người thì đều có thể thấy rằng Tả Bất Phàm mà gọi điện cho Trần Hùng thì chắc chắn là có âm mưu gì đó.
Tả Bất Phàm ở đầu bên kia điện thoại cười và nói: "Môn chủ, ngài xem ngài nói gì kìa. Tôi là thuộc hạ của ngài nên gọi điện cho ngài đâu có gì sai chứ. Môn chủ à, chuyện xảy ra hôm nay là chúng tôi đã làm không đúng và chúng tôi cũng biết sai rồi, cho nên muốn xin môn chủ cho chúng tôi một cơ hội."
"Ồ, biết sai rồi ư? Vậy ông nói cho tôi nghe xem các người đã sai ở đâu nào?"
Ngay khi lời này được nói ra, trong chớp mắt, Tả Bất Phàm ở đầu dây bên kia có chút cứng họng. Mẹ kiếp, đây vốn chỉ là một lời nói lịch sự mà thôi. Tại sao Trần Hùng còn nghĩ nó là thật vậy?
Sai ở chỗ nào ư? Cho dù Tả Bất Phàm biết rõ ràng bản thân sai ở đâu nhưng ông ta cũng sẽ không nói ra.
Trần Hùng có thể cảm nhận được sự bối rối của Tả Bất Phàm ở đầu bên kia qua điện thoại, anh cười ha ha và nói: "Tôi chỉ đùa một chút thôi, chủ quản Tả đừng để trong lòng nhé. Ông nói đi, ông gọi điện cho tôi vào lúc này là có chuyện gì vậy?"
Tả Bất Phàm vội vàng nói: "Bởi vì trưa hôm nay có chút chuyện nên không thể đến gặp môn chủ. Trong lòng tôi và nhóm người ông Lý cảm thấy rất áy náy, vì vậy chúng tôi lên kế hoạch và muốn mời môn chủ đi ra ngoài ăn đêm để tăng thêm một chút tình cảm. Không biết môn chủ có thời gian không?"
"Mời tôi đi ăn đêm ư? Đúng là tôi vừa thẩm vấn Tiêu Tứ xong nên đang đói bụng."
"Địa điểm ở đâu vậy? Tôi sẽ lái xe đến ngay lập tức."
Tả Bất Phàm không ngờ rằng Trần Hùng lại đồng ý dễ dàng như vậy. Điều này khiến cho ông ta tự hỏi liệu có phải Trần Hùng này đang muốn giở trò gì hay không?
Nhưng sau đó nghĩ lại thì đây rõ ràng là một bữa tiệc Hồng Môn Yến mà anh ta đã bày ra nên tại sao anh ta lại phải cảm thấy sợ hãi chứ.
Vì vậy, Tả Bất Phàm không suy nghĩ gì nữa mà trả lời: "Địa điểm là ở quán rượu Tiếu Hồng, chúng tôi đã đặt bàn ở đó rồi, môn chủ cứ trực tiếp đến là được."
"Đúng rồi, Truy Phong và ông La có ở nhà không vậy? Để cho bọn họ đến đây luôn đi. Mấy anh em đã lâu không uống rượu với nhau rồi nên nhân cơ hội này, mọi người sẽ cùng nhau uống thật đã vào đêm nay."
"Coi như là tám người chủ quản chính chúng tôi đón gió tẩy trần cho môn chủ."
Những lời nói này của Tả Bất Phàm mang rất nhiều ý nghĩa. Một là muốn hỏi Trần Hùng xem Truy Phong và La Đồ có thể đến được hay không? Nếu như những người này đến cùng nhau thì Tả Bất Phàm sẽ bố trí thêm nhiều người mạnh mẽ hơn để mai phục.
Đồng thời, ông ta cũng muốn nhắc nhở Trần Hùng rằng bữa ăn đêm này là bữa ăn giữa tám người chủ quản chính bọn họ và môn chủ nên không thể đưa những người khác đến đó.
Trần Hùng tất nhiên là hiểu Tả Bất Phàm nói gì, thậm chí còn đoán được rốt cuộc Tả Bất Phàm muốn làm gì. Mặc dù nghĩ xấu về người khác như vậy cũng không tốt, chỉ có điều có câu nói là không nên có lòng hại người nhưng nên có lòng đề phòng người khác. Từ trước đến nay, Trần Hùng làm chuyện gì thì cũng luôn lập kế hoạch cho điều tồi tệ nhất.
"Truy Phong bọn họ đi giải quyết chuyện của Tưởng Bổn Chiêu rồi nên tôi đi một mình thôi."
Trần Hùng cho Tả Bất Phàm một câu trả lời hài lòng, và trong lòng Tả Bất Phàm trở nên rất phấn khích.
“Đúng rồi, ông Tả à, hôm nay tôi quấy rối bữa tiệc mừng thọ của Tiêu Tứ và còn giết chết người anh em là Tưởng Bổn Chiêu của ông. Ông sẽ không trách tôi chứ?” Trần Hùng có chút thích thú mà hỏi.