Tả Bất Phàm vội vàng cười và nói: "Môn chủ, ngài đang nói cái gì vậy? Tiêu Tứ hoạt động của thế giới ngầm. Tôi cũng không ngờ rằng ông ta vậy mà lại thật sự kinh doanh con nhện đỏ. Nếu tôi biết chuyện này từ trước thì hoàn toàn không cần môn chủ hành động. Tôi và nhóm người ông Mã sẽ đi bắt ông ta. "
"Hơn nữa Tưởng Bổn Chiêu cũng không có mắt mà lại còn muốn đánh nhau với môn chủ. Không phải làm vậy là đang tìm chết sao? Hơn nữa, chúng tôi đã điều tra ra Tưởng Bổn Chiêu cũng không phải người tốt, ông ta rất thân với nhóm người của Tiêu Tứ. Trong bữa tiệc mừng thọ lần này của Tiêu Tứ, tôi đã nói rằng tôi phải đến gặp môn chủ, nhưng Tưởng Bổn Chiêu đã kéo chúng tôi đến chỗ Tiêu Tứ. Người này đúng là đồ khốn kiếp."
Trần Hùng có chút kinh ngạc đối với suy nghĩ này của Tả Bất Phàm, nhanh như vậy đã đổ hết trách nhiệm lên người Tưởng Bổn Chiêu rồi. Thật đúng là một người có bản lĩnh!
Trần Hùng cười và nói: "Thôi không nói nữa, nửa giờ sau tôi sẽ đến đó."
"Được, môn chủ, chúng tôi gọi rượu ngon với các món ăn ở đây và chờ ngài đến."
Cúp điện thoại, Trần Hùng híp mắt rồi lập tức đứng lên.
Diệp Phi và Lạc Siêu ở bên cạnh nghe thấy được hết nội dung cuộc nói chuyện của Trần Hùng và Tả Bất Phàm thì không kìm được mà nóng nảy.
"Môn chủ, ngài thực sự muốn đi ăn đêm với nhóm người Tả Bất Phàm sao?"
Trần Hùng gật đầu và nói: "Người ta đã mời một cách chân thành. Nếu như tôi không đi thì chẳng phải là rất không nể mặt bọn họ sao?"
Diệp Phi nói: "Môn chủ, tôi cùng Lạc Siêu đi chuẩn bị một chút rồi gọi mấy người anh em đi cùng với ngài."
“Các người đi làm gì?” Trần Hùng nói: “Tả Bất Phàm đã nói rằng đây là bữa ăn đêm giữa tám người chủ quản chính và môn chủ là tôi. Các người còn chưa đủ tư cách đâu. Được rồi, các người tiếp tục làm việc ở đây đi. Tôi đi một mình là được."
"Khi nào trở lại, tôi sẽ mang về cho mỗi người một phần. Nói cho tôi biết các người muốn ăn cái gì đi?"
Diệp Phi và Lạc Siêu lo lắng đến mức đầu đầy mồ hôi, nói: "Môn chủ, chúng tôi không có ý đó. Tả Bất Phàm khiến người ta cảm thấy rất kỳ lạ. Chúng tôi lo lắng cho sự an toàn của môn chủ."
"Tôi có thể gặp nguy hiểm gì được chứ? Tả Bất Phàm cũng là một người trong Thanh Cảnh Môn ở phía bắc của tôi, chẳng lẽ ông ta còn dám ra tay với môn chủ là tôi sao?"
Nói xong, Trần Hùng vỗ vai Diệp Phi và Lạc Siêu rồi nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ đi một mình và sẽ không có chuyện gì đâu. Hơn nữa hiện tại tôi vừa mới đến Thanh Cảnh Môn ở phía bắc này nên còn rất nhiều thứ vẫn cần phải nhờ nhóm người Tả Bất Phàm hỗ trợ."
"Tôi hy vọng bữa ăn đêm này có thể kiến cho bọn họ có sẵn lòng làm việc cho tôi. Kẻ thù nên hòa giải với nhau chứ không nên tiếp tục có mâu thuẫn mà.”
"Nhưng môn chủ à..."
Diệp Phi còn muốn nói gì đó, nhưng bị Trần Hùng cắt ngang: “Được rồi, đừng nói nữa, tôi tự có biện pháp. Anh chuẩn bị một chiếc xe cho tôi, tôi sẽ đi gặp nhóm người Tả Bất Phàm ngay lập tức.”
Diệp Phi không có cách nào thuyết phục được Trần Hùng, cho nên mặc dù trong lòng bọn họ rất lo lắng, nhưng cũng không thể không làm theo những gì Trần Hùng nói.
Vì vậy, Trần Hùng lái một chiếc xe cờ đỏ có rèm che của Thanh Cảnh Môn đi về phía quản rượu Tiếu Hồng với tốc độ nhanh nhất.
Nhưng khi Trần Hùng vừa mới đi thì nhóm người Diệp Phi lập tức gọi điện thoại cho Truy Phong.
Điện thoại được kết nối, giọng nói vô cùng lo lắng của Diệp Phi vang lên: "Chủ quản Truy Phong à, có chuyện lớn xảy ra rồi. Tả Bất Phàm và những người khác mời môn chủ đi ăn đêm và môn chủ đã đi đến đó một mình!"
Lúc này, ở đầu bên kia điện thoại, Truy Phong đang cùng với nhóm người La Đồ kiểm tra và tiếp nhận các thế lực vốn có của Tưởng Bổn Chiêu. Khi nhận được cuộc gọi này,Truy Phong cũng sửng sốt hai giây.
"Anh nói cái gì cơ?"
Diệp Phi nhanh chóng sắp xếp ngôn ngữ của chính mình và nói lại một lần nữa cho Truy Phong biết chi tiết của sự việc này.
Sau khi nghe xong, vẻ mặt của Truy Phong cũng trở nên rất xấu xí và một dự cảm xấu lập tức xuất hiện trong đầu của anh ta.