"Ha ha, Tả Bất Phàm... các người đêm nay mời tôi tới đây ăn đêm, thực ra là muốn nói với tôi cái này?"
"Không thì sao chứ." Tả Bất Phàm vui đùa nói.
"Ồ." Trần Hùng lại nấc một cái, anh đứng dậy, có chút lung lay lảo đảo: "Tả Bất Phàm, các người làm tôi quá thất vọng rồi, vậy bữa ăn đêm nay cũng không có gì ngon nữa, cáo từ."
Nói xong, Trần Hùng muốn xoay người rời khỏi đại sảnh.
Mà lúc này, sau lưng Trần Hùng đột nhiên truyền tới tiếng loảng xoảng.
Một bàn thức lớn bị Tả Bất Phàm trực tiếp hất đổ, Trần Hùng dừng lại, xoay người nhìn chằm chằm Tả Bất Phàm nói: "Chủ sự Tả, ông đây là muốn làm gì?"
Trên mặt Tả Bất Phàm lộ ra vẻ tàn ác: "Trần Hùng, thiên đường có lối địa ngục không cửa, đây là cậu tự mình tìm chết, đừng trách chúng tôi."
Lúc này, độ ấm trong đại sảnh hình như đột nhiên giảm xuống vài độ, một luồng sát khí nồng đậm trải khắp đại đại sảnh.
Trần Hùng nheo mắt lại: "Cho nên, các người muốn giết tôi?"
"Ha ha, Trần Hùng, đây là do cậu tự tìm."
Tả Bất Phàm châm một điếu xì gà, hút một hơi: "Nếu cậu đã không biết phân biệt tốt xấu, vậy thì hôm nay chúng tôi chỉ có thể để cậu lại chỗ này thôi, không phải cậu rất trâu bò sao, ông Tưởng cậu nói giết là giết, hôm nay cậu uống say bí tỉ, tôi thật sự muốn xem xem, cậu còn có thể cầm súng được không."
"Ra đây."
Cùng với Tả Bất Phàm hô to một tiếng, xung quanh chỗ này, đột nhiên có một đám đàn ông to lớn mặc đồ đen vọt vào.
Bọn họ mỗi người tay cầm một thanh đao thép, vây Trần Hùng lại.
"Xử lý cậu ta."
Tả Bất Phàm rống lên một tiếng, những người này toàn bộ đều xông về phía Tả Bất Phàm.
Đám Tả Bất Phàm xem ra, Trần Hùng có lẽ có chút bản lĩnh, nhưng những người ở đây đều là cao thủ nhất đẳng của nhà họ Trần, muốn giết Trần Hùng căn bản không có gì khó cả.
Hơn nữa trong đó còn có ông Ưng ở đây, dưới hai tầng bảo hiểm, giết Trần Hùng hoàn toàn là chuyện nhỏ.
Huống hồ trước đó Trần Hùng còn bị chuốc nhiều rượu như vậy, ngay cả đứng cũng đứng không vững, làm sao còn năng lực phản kháng, muốn cậu ta chết, chỉ là chuyện trong vài phút.
Nhưng mà, trong nháy mắt bắt đầu trận đấu này, sắc mặt của đám người Tả Bất Phàm toàn bộ đều thay đổi.
Bởi vì bọn họ phát hiện Trần Hùng vốn dĩ uống say khướt lại đột nhiên bộc phát ra sức chiến đấu không gì sánh bằng, sức chiến đấu này nhất thời khiến sau lưng bọn họ mát lạnh.
Chỉ thấy Trần Hùng vốn đã uống đến ngã trái ngã phải đột nhiên đứng thẳng như tùng, mùi rượu bị xua tan, toàn thân đều lộ ra một cỗ khí tức cực kỳ bá đạo.
Lúc đám đàn ông to lớn mặc đồ đen xông lên, Trần Hùng cũng động.
Tốc độ nhanh như chớp, nắm đấm bộc phát ra lực lượng vô cùng kinh người.
Gần như là một quyền một tên, ngắn ngủi chỉ trong vài giây, có đến một nửa đám đàn ông đồ đen ngã xuống dưới nắm đấm của Trần Hùng.
Bốp bốp bốp!
Âm thanh nắm đấm va chạm mãnh liệt phối hợp với tiếng kêu thảm thiết của đám đàn ông đồ đen này, ở trong đại sảnh đan xen vào nhau tạo thành một bản nhạc chói tai, không ngừng đánh vào màng nhĩ đám người Tả Bất Phàm.
Lúc đám người Tả Bất Phàm phản ứng lại được từ trong kinh ngạc sững sờ, những tên cao thủ của nhà họ Trần này toàn bộ đều nằm trên mặt đất.
Trần Hùng chỉ dùng nắm đấm đánh bọn họ, hơn nữa tất cả mọi người đều chỉ trúng một quyền của anh, nhưng uy lực từ trong nắm đấm phát ra, còn khủng bố hơn so với thiết chùy nghìn cân.
Thậm chí còn có tên cao thủ nhà họ Trần, lồng ngực bị một quyền của Trần Hùng đấm vỡ ngay tại chỗ.
"Này... mẹ nó."
Mấy người Tả Bất Phàm toàn bộ đều há hốc mồm, tuy bản thân bọn họ cũng là cao thủ có thực lực không tầm thường, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy có người mạnh như vậy, sức chiến đấu bực này, thậm chí có thể so với tên quái vật Nhậm Thiên Thành kia của nhà họ Nhậm rồi đi?