Sau khi Trần Hùng rời khỏi quán rượu Tiếu Hồng, Tả Bất Phàm và đám người kia cũng bị Truy Phong dẫn ra ngoài.
Sau khi chứng kiến đám người Tả Bất Phàm thất bại, những chướng ngại vật ban đầu cũng hoàn toàn tan tác, thậm chí có nhiều người sau khi rời đi thì không trở về nhà, mà thay vào đó là lái xe rời khỏi thành phố Phụng Thiên ngay trong đêm.
Trong số những người này, có rất nhiều người là cốt cán dưới trướng của Tả Bất Phàm, bọn họ biết bên phía Tả Bất Phàm đã thất bại rồi, nếu như còn không mau bỏ trốn, tiếp theo đây chắc chắn sẽ đến lượt bọn họ, một khi Trần Hùng điều tra ra, bọn họ sẽ không có một ai được ung dung ngoài vòng pháp luật nữa.
Đêm đó, Thanh Cảnh Môn phương bắc hoàn toàn thay đổi. Truyện Võng Du
Truy Phong và La Đồ đã bận rộn cả đêm, điều tra kỹ càng đám người Tả Bất Phàm.
Đại bộ phận người ở Thanh Cảnh Môn phương bắc đều đã được mang đi điều tra, bởi vì chuyện này thật sự quá nhiều phiền toái, cho nên Thanh Cảnh Môn bên này đã thiếu nhân lực trầm trọng.
Lúc này, bên phía tổng bộ chỉ còn lại vài chục người ở đây tăng ca, bận công việc khác.
Sau khi Trần Hùng quay lại tổng bộ, đã là gần nửa đêm.
Anh không buồn ngủ, mà là đi đến phòng giam tìm Tiêu Tứ.
Lúc này, Tiêu Tứ đang ngủ trên chiếc giường cùng trong phòng giam, sau khi Trần Hùng bước vào, ông ta lập tức ở mắt ra, sau đó từ trên giường ngồi dậy.
Tiêu Tứ là thuộc loại người thích liếm máu trên mặt dao, trong đầu lúc nào cũng nghĩ đến làm những chuyện nguy hiểm.
Vì vậy, từ nhiều năm trước, Tiêu Tứ chưa bao giờ có thể ngủ yên giấc, một khi đi ngủ, xung quanh chỉ cần có một biến động nhỏ là ông ta có thể tỉnh lại ngay.
Đừng tưởng Tiêu Tứ có năng lực này là ngầu lắm, thật ra ông ta chỉ là sợ hãi lo lắng nên không thể ngủ được.
Ông ta ngồi dậy, ngáp một cái, trong mắt vẫn còn hiện lên vài tia máu.
"Tứ gia ngủ có quen không?"
Trần Hùng bước vào, ngồi đối diện với Tiêu Tứ, nhân tiện đưa cho ông ta một điếu thuốc.
"Haiz, ngày sinh nhật thứ năm mươi, không ngờ lại ngồi ở trong tù, trong lòng Tứ gia cảm thấy quạnh quẽ sao?"
Tiêu Tứ nhìn Trần Hùng bằng ánh mắt lạnh lùng nói: "Trần Hùng, không cần chế giễu tôi, cùng lắm cậu chỉ nhốt tôi được đêm nay, đợi sau khi tôi ra ngoài rồi, chúng ta từ từ chơi."
"Ha ha ha."
Trần Hùng không nhịn được cười, nói: "Tứ gia, ông xem ông, lại nằm mơ nữa rồi sao? Ông tưởng rằng ông còn có cơ hội ra ngoài à?"
"Khi ông vừa vào đây không phải tôi đã nói rõ ràng với ông rồi hay sao, Tứ gia à, đã vào đây rồi thì đừng nghĩ sẽ trở ra được"
Tiêu Tứ đứng dậy, đi từng bước đến bên Trần Hùng, sau đó hai tay vịn vào hàng rào sắt phía trước: "Vậy sao, chúng ta cứ chờ xem."
"Ha ha, không cần chờ xem, bây giờ nói thật cho ông biết vậy, vừa nãy, đám người của Tả Bất Phàm đã bị tôi xử lý hết rồi."
"Cho nên, ở Thanh Cảnh Môn ông không còn chỗ dựa nào nữa cả, bọn họ đều bị tóm rồi."
Trần Hùng nói cho Tiêu Tứ biết những chuyện vừa xảy ra trong quán rượu Tiếu Hồng: "Ngoài ra, mấy người Tả Bất Phàm còn gọi thêm một đám ngươi tới, tôi nghi ngờ trong đó có quan hệ với tứ đại gia tộc đằng sau ông, cho nên, tôi đang phái người đi điều tra đám người đó.”