"Cái này..."
"Người anh em, cậu xem mấy thứ này tôi cũng không dùng được, cậu lấy đi đi, yên tâm, tôi sẽ không nói với người khác, chỉ cần cậu cho tôi mượn điện thoại gọi một lát, thứ này sẽ là của cậu."
"Mau, đừng do dự nữa, cơ hội chỉ có một lần, ngoài ra, cậu canh giữ tôi ở đây, cũng không cần lo lắng tôi sẽ làm trò ngu ngốc gì đó đâu, nếu như cậu phát hiện lời tôi nói có gì đó bất thường thì cậu có thể lấy điện thoại lại. "
Nói rồi, Tiêu Tứ lại giở trò cũ, ném chiếc nhẫn ban chỉ màu huyết ngọc ra ngoài.
Thành viên Thanh Cảnh Môn đó cũng là một người tham lam, thấy thứ quý giá như vậy bị ném ra ngoài, anh ta đương nhiên là sợ nó rơi vỡ, thế là không hề do dự mà đưa tay ra, đón lấy chiếc ban chỉ huyết ngọc đó.
Đây là nhẫn ban chỉ đeo trên tay Tiêu Tứ, anh ta cũng không phải lo thứ đồ này là đồ giả, nhất thời, trên gương mặt của người này hiện lên một tia kích động.
Anh ta lấy điện thoại ra, sau đó mở khóa, rồi đưa vào trong cho Tiêu Tứ: “Ông Tứ, tôi có thể mặc kệ nguy cơ rơi đầu mà đưa cho ông mượn, ông phải mau lên đấy.”
Tiêu Tứ cầm lấy điện thoại, rồi vội vàng cảm ơn: "Yên tâm đi, người anh em, tôi sẽ trả lại cho cậu nhanh thôi."
Thành viên của Thanh Cảnh Môn đó không ngừng say sưa dòm ngó chiếc nhẫn ban chỉ màu huyết ngọc trong tay.
Còn Tiêu Tứ thì lui lai một góc trong phòng giam, nhanh chóng gọi một cuộc điện thoại, rồi bắt đầu nhỏ tiếng thì thầm trong đó.
Không tới một phút sau, thành viên này của Thanh Cảnh Môn cuối cùng cũng không ngồi yên được, nói: "Ông Tứ, xong chưa đấy?"
"Xong rồi, xong rồi."
Sau khi Tiêu Tứ căn dặn một tiếng cuối cùng thì cúp máy.
Sau đó, ông ta trả lại điện thoại cho thành viên Thanh Cảnh Môn, nói: "Cảm ơn nha người anh em."
"Không cần cảm ơn, nếu không còn chuyện gì khác, thì tôi đi trước đây."
"Ừm."
Thành viên Thanh Cảnh Môn cất chiếc đồng hồ Rolex và nhẫn ban chỉ huyết ngọc đi rồi rời khỏi phòng giam, sau khi anh ta rời đi, cả người Tiêu Tứ đột nhiên trở nên u ám.
Trên gương mặt ông ta có chút không cam lòng, cũng có chút bất lực, nhưng càng nhiều hơn chính là sự dữ tợn.
"Trần Hùng, thật sự không ngờ, cơ nghiệp Tiêu Tứ ta cực khổ gầy dựng mấy năm nay, vậy mà lại bị cậu hủy trong chốc lát."
"Nhưng mà núi xanh còn đó, thì sợ gì không có củi đốt, Trần Hùng, cậu không thể nhốt tôi được đâu."
“Tiêu Tứ tôi đêm cho dù có rời khỏi thành Phụng Thiên, nhưng tôi có thể đảm bảo rằng, không bao lâu nữa, tôi sẽ quay trở lại, khi tôi trở lại, nhất định sẽ bắt cậu nợ máu trả bằng máu! "
Bên trong nhà giam, vang lên tiếng cười vô cùng khủng khiếp đáng sợ của Tiêu Tứ, bỗng chốc khiến căn phòng giam ẩm thấp u ám như biến thành hiện trường đống phim kinh dị.
Nhưng điều mà Tiêu Tứ không ngờ chính là, sau khi thành viên Thanh Cảnh Môn kia rời đi không lâu, thì thu lại nụ cười tham lam trên gương mặt mình.
Sau đó, anh ta đi thẳng đến phòng làm việc của Trần Hùng.
Lúc này đã là một giờ sáng rồi, nhưng Trần Hùng vẫn còn chưa ngủ, lưng anh tựa vào chiếc ghế sô pha trong phòng làm việc, ngồi bắt chéo hai chân, chơi trò chơi đẩy hộp soukuban mới tải trong điện thoại.
"Môn chủ."
Thành viên Thanh Cảnh Môn đó bước vào, cung kính lấy chiếc đồng hồ Rolex và nhẫn ngọc ra đặt lên bàn làm việc của Trần Hùng.
"Môn chủ, đây là thứ mà Tiêu Tứ hối lộ tôi."
"Ừm."
Trần Hùng liếc nhìn vào thứ trên bàn một cái, nói: "Thứ mà tôi bảo cậu nói, cậu đã nói hết rồi chứ?"
Người này vội vàng gật đầu: "Những thứ môn chủ căn dặn thuộc hạ, thuộc hạ đều đã làm xong cả rồi, một chữ cũng không sót, hơn nữa, Tiêu Tứ đó còn mượn điện thoại của tôi gọi một cuộc điện thoại.”