"Ừm, cậu làm rất tốt."
Trần Hùng lấy chiếc đồng hồ Rolex thảy vào tay người đó: "Đây là một phần thưởng cho cậu."
Thành viên Thanh Cảnh Môn này vô cùng lo sợ.
"Môn chủ, thứ này quá đắt, tôi không thể giữ được."
Trần Hùng nói: "Giữ lấy đi, cái này cậu nên có mà."
"Cảm… cảm ơn môn chủ."
"Đừng khách sáo." Trần Hùng đưa tay chà chà lên mặt mình rồi nói: "Lui xuống trước đi, nửa đêm rồi, còn phải bận bịu lắm."
"Vâng, môn chủ."
Sau khi thành viên Thanh Cảnh Môn rời đi, Trần Hùng ngồi một mình trong căn phòng to lớn, lại lấy trò chơi đẩy hộp đó ra chơi tiếp.
Đêm nay anh không định đi ngủ, bởi vì vở kịch quan trọng vẫn còn chưa bắt đầu mở màn.
Cho đến khi anh liên tục thông qua hết các cửa ải trong hai trò chơi đẩy hộp mới tải về, thì đã là bốn giờ sáng rồi.
Chính ngay lúc này, bên ngoài tổng bộ của Thanh Cảnh Môn phương bắc đột nhiên có rất nhiều ngọn đèn bất ngờ sáng lên.
Những chiếc xe hơi liên tục từ ngoài đường chạy vào đây, nhiều đến mức nhất thời không đếm xuể.
Cuối cùng, những chiếc xe sang này cũng tụ lại con đường phía trước tổng bộ Thanh Cảnh Môn, cửa xe mở ra, mấy người ăn mặc đủ kiểu từ trên xe bước xuống.
Những người này đều là những tay côn đồ ở trong thế giới ngầm của thành phố Phụng Thiên và thậm chí cả tỉnh Đông Thành này, toàn là những tên du côn lớn thì bốn mươi năm mươi tuổi, nhỏ thì mười bảy mười tám tuổi, lúc này đều tập trung tại đây.
Nhìn thoáng qua, đám người đang đi về phía này, sau đó trong ba lớp ngoài ba lớp bao vây lấy cả Thanh Cảnh Môn này.
Không còn nghi ngờ gì nữa, tất cả đều là do Tiêu Tứ sắp xếp, ông ta vừa nãy mượn điện thoại gọi một cuộc, chính là sắp xếp chuyện này.
Phòng làm việc của Trần Hùng bị người ta gõ cửa.
Trần Hùng đặt điện thoại trong tay xuống, nói một tiếng “vào đi”.
Bên ngoài cửa, Diệp Phi và Lạc Siêu mình đầy mồ hôi chạy vào, vẻ mặt hốt hoảng, nói: "Môn chủ, không… không hay rồi, bên ngoài có rất nhiều tên lưu manh của thế giới ngầm đang đến, bao vây khắp Thanh Cảnh Môn chúng ta rồi."
Tất cả mọi chuyện, Trần Hùng đều đã đoán trước được hết.
Thậm chí có thể nói, vở kịch quan trọng mà Trần Hùng nói chính là thời khắc này, còn sở dĩ xuất hiện tình huống như bây giờ, chính là Trần Hùng ở phía sau thêm dầu vào lửa.
Bên Thanh Cảnh Môn không phải không tìm được chứng cứ hoàn toàn lất đổ Tiêu Tứ sao, thế được, Trần Hùng này sẽ đặc biệt tạo chứng cứ ra cho ông ta.
Thế nên, anh mới cố ý mới cố ý tung hỏa mù để ép Tiêu Tứ vào đường cùng, sau đó, khiến Tiêu Tứ phải chó cùng rứt giậu.
Rất rõ ràng, kế hoạch của Trần Hùng đã thành công rồi, bây giờ Tiêu Tứ thật sự đã tức nước vỡ bờ, ông ta không tiếc mọi giá để gọi thành viên của thế giới ngầm ở tỉnh Đông Thành của mình ra, sau đó nhân lúc rối loạn mà bỏ trốn.
Nhưng mà, Tiêu Tứ lại không biết, tất cả mọi thứ, sớm đã được Trần Hùng khống chế hết rồi.
"Có bao nhiêu người?" Trần Hùng hỏi.
"Ít… ít nhất là một ngàn người, hơn nữa, còn có không ít người đang đuổi tới đây." Diệp Phi rất lo lắng, nói: "Môn chủ, nhiều người như thế đến đây bao vây lấy Thanh Cảnh Môn của chúng ta, đám người này hoàn toàn mất đi lý trí, tôi sợ mấy người ở tổng bộ chúng ta sẽ không khống chế nổi."
"Ha ha, chỉ là một đám ô hợp thôi mà."
Trần Hùng mỉm cười nói, trông rất thong thả ung dung.
Anh đứng dậy vừa đi về phía cửa, vừa bấm một dãy số: "Phiền các người rồi."